Chương 77: Thái Tử vẫn luôn đặt tâm tư lên ngươi, hắn chướng mắt cả những…

Editor: Lười, June

Từ A Man bắt đầu bận rộn từ sáng sớm.

Mộ Cẩm đẩy xe lăn đến trước cửa phòng bếp. Rõ ràng nàng là cô nương mà hắn để ý, nhưng hắn cũng có thể cứng rắn không thèm quan tâm. Mộ Cẩm đằng hắng, cười hỏi: "Hôm nay không đến châm củi cho ta?" Dáng cười híp hết cả mắt, vô cùng xảo trá.

Từ A Man ngây ra: "Rất xin lỗi Nhị công tử, ta muốn làm món ăn người thích ăn."

Hắn nhướng đỉnh mày: "Nghe không tình nguyện cho lắm thì phải."

"Tình nguyện, rất tình nguyện, ta là nha hoàn thiếp thân của Nhị công tử, nào dám không tình nguyện a." Nàng bưng một rổ rau lớn đi tới.

Mắt Mộ Cẩm đã che khăn, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của nàng.

Hắn không nói gì, nàng cũng không mở miệng.

Làn gió thu thổi qua hai người.

Dựa vào sự tưởng tượng của mình, Mộ Cẩm dường như thấy được những sợi tóc nhẹ bay bay cùng đôi má phúng phính đáng yêu của nàng. Từ khi cảm nhận được vị trí của nàng trong lòng mình thay đổi, hắn chưa từng nhìn nàng một cách đàng hoàng, dù là bình thường, vừa thấy nàng đã thấy rung động. Bây giờ không nhìn thấy nữa, lại càng nhớ đến lạ kỳ. "Khụ khụ" Hắn ho hai cái, " Lại đây."

Từ A Man đặt đồ ăn trong tay xuống, ngẩng đầu lên.

Dải khăn nàng chọn màu sắc trắng vô cùng, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật Nhị công tử càng thêm sáng chói. Nàng thầm thở dài một tiếng, bây giờ nàng càng lúc càng không nổi giận được với Nhị công tử, nhớ đến việc hắn vì sơ sẩy của nàng mà tẩu hỏa nhập ma, nàng càng thêm áy náy. Vì áy náy nên cố gắng nghe theo yêu cầu của hắn. Nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh xe lăn.

Mộ Cẩm vươn tay: "Người đâu?"

Từ A Man đặt tay vào lòng bàn tay hắn, lập tức bị nắm chặt.

Thói quen thích vuốt ve tay nàng của Nhị công tử đã kéo dài đến bây giờ.

Từ A Man vừa mới rửa đồ ăn, nước giếng mát lạnh ngấm vào lòng bàn tay, xua tan hết sự ấm ấp.

Mộ Cẩm cảm nhận được sự mát lạnh, nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy?"

"Nhị công tử, bây giờ đang là mùa thu." Từ A Man bình tĩnh trả lời: "Qua mấy tháng nữa là mùa đông rồi, trời sẽ càng lạnh hơn."

Tuy nói như vậy nhưng người trước mặt là cô nương trong lòng, dù cho có giận vì nàng không biết điều lại không thông minh, nhưng vẫn muốn chăm sóc nàng thật tốt. Hắn biết nàng không hiểu phong tình, nên dù có để nàng bận bịu mệt đến chết thì chưa chắc nàng có thể hiểu được tấm lòng hắn. Hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng trong lòng bàn tay, quay đầu về hướng tây bắc, gọi một tiếng: "Thốn Bôn."

Thốn Bôn cực kỳ trung thành đang đợi mệnh lệnh, lập tức mở cửa phòng ra, "Nhị công tử."

Mộ Cẩm nói: "Nấu nước nóng cho nàng ấy đi, đừng để nàng đụng vào nước lạnh nữa."

"Vâng."

Đợi đến khi bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình ấm áp trở lại, Mộ Cẩm mới buông Từ A Man ra. Hắn ngẩng đầu, tưởng tượng ra hình ảnh của nàng trong bóng tối đen kịt, "Hầu hạ ta là bổn phận của ngươi, nhưng ngươi vẫn phải quan tâm đến thân thể của mình. Ta chỉ có một nha hoàn thiếp thân, nếu ngươi mệt, thì ta phải tìm người ở đâu đây?"

Từ A Man gật đầu, "Vâng, Nhị công tử."

Mộ Cẩm nói tiếp: "Tuy là tiệc Trung thu, nhưng bây giờ không giống như trước, đừng phô trương lãng phí, làm cho mấy người là được rồi."

"Vâng, Nhị công tử."

Biểu hiện của Mộ Cẩm có vẻ hơi quan tâm quá mức, nên hắn ngồi thẳng lưng, vân đạm phong khinh nói: "Đi đi."

Từ A Man lui xuống.

Nàng phụ trách làm đồ ăn, Thốn Bôn bên cạnh nấu nước, hai người khó tránh khỏi việc nói chuyện vài câu.

Mộ Cẩm nghe thấy lại không thấy bình thường. Nàng lúc này không nịnh nọt, cũng không uỷ khuất hay như chó săn lúc nói chuyện với hắn. Hắn lại gọi lần nữa: "Thốn Bôn."

"Có mặt." Thốn Bôn đi ra.

"Ngươi chỉ biết nấu nước, không giúp được gì cả." Mộ Cẩm nói: "Xuống núi mời một đại thẩm lên giúp nàng ấy."

"Vâng."

Sau khi Thốn Bôn đi, Mộ Cẩm lại gọi tiếng nữa: "Ngươi cũng ra đây."

"Nhị công tử chờ một chút." A Man nói vọng ra: "Ta phải múc đồ ăn ra bát đã, không thì cháy mất."

"Ừ." Nàng không nghe mệnh lệnh của hắn, hắn ngược lại lại nở nụ cười.

Ngoại trừ xem kịch, hắn chưa gặp được đôi nam nữ nào yêu nhau thật lòng. Đã là chân tình, tất nhiên tâm trạng hắn sẽ thoải mái rồi.

Từ A Man không có dư thời gian đi suy đoán tâm tư của Nhị công tử, nàng loay hoay lòng vòng, trong đầu chỉ toàn là gà, vịt, dê, bò. Cuối cùng, nàng còn phải làm một phần bánh Trung thu nhỏ cho Nhị công tử nữa.

Vị đại thẩm ở dưới núi kia đến từ một thôn khác, chỉ vừa mới nghe được trên núi này có một hộ gia đình, hỏi: "Tiểu cô nương, hôm nay chỉ có mình cô làm món ăn cho mấy người thôi sao?"

Từ A Man "Vâng" một tiếng.

"Chỗ này của các người có muốn tìm thêm nha hoàn hay không?" Đại thẩm đến gần Từ A Man, nói nhỏ: "Nhìn tướng mạo, khí chất của vị tùy tùng kia liền biết không phải người bình thường, ta đoán công tử nhà cô là người phú quý, như vậy phải có thêm mấy nha hoàn hầu hạ nữa mới đúng."

Từ A Man lắc đầu. Không phải ai cũng chịu được Nhị công tử.

Đại thẩm thở dài, nói về cuộc sống nghèo khó của nhà mình: "Thêm một đứa là thêm một miệng ăn. Ta và người bạn già kia của ta --"

Lời còn chưa dứt thì giọng nói lạnh lùng của Thốn Bôn đã truyền đến từ ngoài vào: "Từ cô nương, Nhị công tử nói giờ Ngọ ăn cơm."

(*Giờ Ngọ: từ 11 đến 13 giờ)

Đại thẩm vội vàng ngậm miệng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Ngữ khí của tùy tùng nhà các ngươi sao giống như chủ tử thế."

Từ A Man không trả lời.

Đại thẩm thấy hơi xấu hổ.

Trước khi xuống núi, đại thẩm còn nói: "Tiểu cô nương, nghe đại thẩm khuyên một câu, những công tử như này dù nhìn trúng cô nương nhà ai cũng chỉ vì mới mẻ nhất thời thôi. Bây giờ một mình cô chiếm lấy vị trí nha hoàn, nhưng sự mới mẻ không tồn tại được lâu, còn không bằng tìm thêm vài vị tỷ muội, mỗi người làm một món, tiết kiệm thời gian, sức lực, cần gì phải mời một đại thẩm như ta lên núi giúp đỡ nữa, phải không?"

Đại thẩm thấy Từ A Man chỉ là một tiểu cô nương nên mới khuyên bảo vài câu. Nếu cô nương này nói mình không làm được nhiều việc như thế, có lẽ chủ tử nhà này sẽ tìm thêm một nha hoàn nữa đến.

Từ A Man hiểu được ý tứ trong lời nói này.

Thế nhưng thật ra nàng không có hy vọng xa vời gì với tương lai của Nhị công tử.

Nhị công tử muốn làm gì thì làm. Nàng là nha hoàn, sao có thể làm trái ý chủ tử được.

- ---

Mộ Cẩm còn để ý đến lời nói của đại thẩm hơn cả Từ A Man. Rõ ràng là đang ngầm ám chỉ sau này hắn sẽ bội tình bạc nghĩa.

Hắn lạnh lùng nhìn về bóng dáng đại thẩm.

Đại thẩm cảm thấy như có gai sau lưng, suýt nữa té ngã. Quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân ngồi trên xe lăn, đôi mắt phủ khăn mới biết thì ra công tử nhà này vừa phế vừa mù. Bà vội vàng chạy ra ngoài.

Cho đến khi trên đỉnh núi không còn tiếng bước chân, Mộ Cẩm mới quay đầu lại. Hắn cứ ngồi như thế đợi hồi lâu, cũng không thấy A Man có gì khác thường.

Lúc ăn cơm, nàng bưng thức ăn lên, múc cơm canh rất gọn gàng, sau đó ngồi ngay bên cạnh nói chuyện với hắn: "Nhị công tử, phần lườn mà công tử thích ăn nhất này." Âm cuối dường như còn mang theo chút ý cười.

Một bụng tức giận của Mộ Cẩm vừa dâng lên lồng ngực, lại đùng cái trở lại trong bụng.

Mấy nam nhân ở đây đều hiểu rõ tính nết của Nhị công tử.

Lâm Ý Trí đến nay vẫn chưa lập gia đình, cô đơn chiếc bóng. Ông sống qua ngày chỉ bằng nỗi nhớ nhung Chân Nguyệt Sơn.

Có lúc đang ngâm thuốc, Lâm Ý Trí còn khuyên bảo: "Chuyện quan trọng nhất khi chữa bệnh là thư thái. Không được buồn bực hờn dỗi. Người của nàng cũng là của ngươi, tương lai về sau, ngươi và nó còn một đời. Nếu nàng cứ không mở miệng, cùng lắm là luộc chết nàng đi."

"Đặt nhiều tâm tư vào việc chữa bệnh cho con đi. Hôn sự của chính mình còn chưa xong, nói được cái cách quỷ gì." Thuốc tắm xông lên làm khuôn mặt của Mộ Cẩm khá dư tợn.

"Với tài mạo của vi sư, lấy vợ sinh con chỉ cần nháy mắt là xong." Lâm Ý Trí chậm rãi nói: "Ta đã cứu rất nhiều nữ tử xinh đẹp như hoa, người muốn lấy thân báo đáp còn ít hay sao. Đáng tiếc, họ đều không phải là nàng ấy."

"Nếu được lựa chọn, con cũng không hy vọng là nàng ấy." Nhưng việc đã đến nước này, không chọn được nữa rồi.

"Ta cảm thấy Từ cô nương rất tốt."

"Chuyện này con biết, không nhọc sư phụ phải nhớ thương."

"Khiếp, chua thế không biết, để vi sư thêm củi cho con." Lâm Ý Trí nói: "Từ cô nương cũng rất ngốc."

Cô nương của mình không đến lượt người khác nói ra khuyết điểm của nàng. Mộ Cẩm hừ một tiếng: "Lúc nàng thông minh thì người lại không thấy. Dao cùn rồi cũng có ngày mài sắc, cho nàng ấy chút thời gian."

- ---

Có lẽ vì trăng hôm nay sáng quá, Từ A Man cảm thấy đôi mắt của Nhị Công Tử lại sáng lên mấy phần, nàng phủ khăn lên mặt hắn, sau đó thắt thành hình nơ bướm nho nhỏ trên khăn.

Mộ Cẩm rất thích tay nghề của nàng, tay trái vuốt ve con bướm nói: "Trung thu năm nay vắng vẻ quá."

Lâm Ý Trí xua tay: "Với ta mà nói thì đã rất náo nhiệt rồi." Sau đó ông kể mấy chuyện vặt vãnh hôm ngắm trăng với Lâm Quý Đồng.

Mộ Cẩm cười hỏi: "Bây giờ Phúc Trại sao rồi?"

"Tất cả đều mạnh khỏe." Lâm Ý Trí cầm đũa, gắp một miếng cá, "Ồ, thơm ngon nha. Thái Tử vẫn luôn đặt tâm tư lên ngươi, hắn chướng mắt cả những người khác."

Lời này hơi kỳ lạ, Từ A Man cũng cảm thấy ngụm canh trong miệng cũng có mùi lạ.

Lâm Ý Trí không nói nhiều chuyện về Lâm Quý Đồng, ngược lại lại kể về mấy chuyện linh tinh trong giang hồ.

Giang hồ chân chính khác hẳn với giang hồ trong kịch hát, giọng nói trầm trầm bay bổng trong không gian. Đang kể đến chỗ phấn khích, Lâm Ý Trí đột nhiên ngừng lại, hai mắt híp lại.

Từ A Man đang chuyên tâm lắng nghe, bỗng dưng bị ngắt đoạn, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Ý Trí một cái.

Thốn Bôn lập tức đặt đũa xuống.

Mộ Cẩm bắt được tay Từ A Man nói, "Lát nữa dù có chuyện gì, cũng không được rời khỏi ta."

Nghe lời này khiến tim Từ A Man treo lơ lửng.

Yên lặng một lúc lâu, nàng nhìn mấy miếng thịt vụn trôi nổi trong bát canh, còn ba nam nhân trước mặt lại cực kỳ yên lặng, yên lặng đến bất thường.

Thốn Bôn cầm kiếm, nói: "Nhị công tử, người đó đang đi về hướng này."

"Ừ." Mộ Cẩm vẫn không buông tay Từ A Man ra, còn miết nhẹ để trấn an nàng: "Không sao đâu, chỉ là một con ngựa mà thôi."

Rừng trúc rì rào, suối nước róc rách. Trừ những tiếng động đó ra, Từ A Man không nghe thấy gì nữa. Qua một hồi lâu, mới truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, vang lên như một bài Trấn Hồn Khúc giữa núi rừng. Nàng che dấu biểu cảm, giống với ba người còn lại, cũng không nói một lời.

Tuấn mã hí một tiếng dài nhưng không ai lên tiếng. Cho đến khi một bóng dáng mờ mờ xuất hiện bên cạnh rừng trúc.

Mộ Cẩm lắng tai nghe: "Tiếng bước chân này đã nghe ở đâu đó rồi."

Con ngựa hí dài, người đến khoác một cái áo choàng, áo choàng đón gió tung bay, giương nanh múa vuốt bọc lấy dáng vẻ khôi ngô của hắn. Bước được vài bước, bóng tối trùng điệp phủ lên gương mặt hắn. Hắn gọi: "Nhị công tử."

Là Đinh Vịnh Chí.

Vẻ mặt Lâm Ý Trí buông lỏng, nở nụ cười: "Không ở nhà ăn cơm đoàn viên mà chạy lên núi làm gì, hay là Thượng Thư đại nhân đuổi ngươi ra khỏi phủ rồi hả?"

"Lần này ta đến đây là vì..." Đinh Vịnh Chí nhìn Từ A Man. Trong mắt hắn, nàng vẫn là người ngoài.

Từ A Man hiểu ám chỉ của hắn, chủ động mở lời: "Nhị công tử, ta lui xuống trước."

Mộ Cẩm buông nàng ra, "Lấy thêm bộ bát đũa đi."

"Vâng." Từ A Man đứng dậy, rời ghế.

Đinh Vịnh Chí nhìn khoảng cách từ phòng bếp đến chỗ sân này, lại phán đoán xem người thường có thể nghe được chuyện quan trọng hắn sắp nói ngay tại bàn đá này không.

Thời gian trầm mặc của Đinh Vịnh Chí hơi lâu nên Mộ Cẩm đã nhận ra, nói: "Không sao, nói đi."

Gương mặt Định Vinh Trí dưới ánh trăng, đủ loại cảm xúc chồng chéo, đáy mắt hắn phản chiếu lại ánh trăng. Hắn ngồi xuống giữa Thốn Bôn và Lâm Ý Trí, nhìn về phía Mộ Cẩm, vừa nhỏ giọng vừa chậm rãi nói: "Tứ hoàng tử."

Hắn gọi danh xưng thật của Mộ Cẩm.

Lời vừa nói ra, Mộ Cẩm bỗng nhiên có linh cảm.

Đinh Vịnh Chí nói: "Hoàng Thượng băng hà rồi."

Ấn đường Mộ Cẩm hiện lên một đường rõ ràng.

Bàn tay cầm chén rượu của Lâm Ý Trí ngừng giữa không trung.

Thốn Bôn nhìn Đinh Vịnh Chí.

Đinh Vịnh Chí nhìn vẻ mặt của ba người, nói, "Chuyện xảy ra một canh giờ trước."

Chuyện này xảy ra cực kỳ đột ngột.

Từ lúc Lam công công gấp gáp triệu ngự y tiến cung, đến lúc tin Hoàng Thượng băng hà truyền ra chỉ trong khoảng hơn một canh giờ.

Quá trình lại cực kỳ mơ hồ. Lam công công nói, Hoàng thượng đang ngắm trăng trong ngự hoa viên, ngửi thấy hương hoa thì cảm thán: "Đây chính là mùi hương mà Nguyệt Sơn thích khi còn sống."

Lời vừa nói ra chưa được bao lâu thì Hoàng thương đột nhiên nghiêng người về phía trước kêu một tiếng: "Nguyệt Sơn." Thân mình lảo đảo một cái, chân đạp vào khoảng không, sau đó liền bất tỉnh nhân sự,

Không chỉ Lam công công mà các cung nữ, thái giám ở đó đều kể giống hệt như ông ta. Mọi người đều nghe rõ lời gọi thâm tình của Hoàng thượng.

Lần này lại ngã nữa. Ngự y nói, Hoàng thượng chỉ bị thương ngoài da, không biết nguyên nhân hôn mê bất tỉnh. Chúng ngự y ngoài việc quỳ xuống dập đầu xuống đất thì không còn cách nào khác.

Ngay cả quốc sư, thần quan cũng đến.

Đinh Vịnh Chí thở dài: "Chiêu hồn thuật, thông linh thuật, trong cung giờ đang gió lạnh từng cơn, cũng không thể đánh thức Hoàng Thượng nữa rồi..."

Chapter
1 Chương 51: Ngươi đúng là ngọn cỏ đầu tường ham sống sợ chết
2 Chương 52: Lâm Quý Đồng
3 Chương 53: Tiêu Đạm
4 Chương 54: Tiểu mỹ nhân
5 Chương 55: Hậu viện của Mộ nhị công tử, chưa bao giờ xảy ra chuyện nữ nhân...
6 Chương 56: Đây mới là ngon miệng, là mỹ vị. Cũng chính là nguy hiểm
7 Chương 57: Đúng là không biết điều
8 Chương 58: Ánh nắng chói chang, chói đến mức khiến Nhị công tử phiền lòng
9 Chương 59: Cầu cho Đạm Nhi của ta, một đời tự do, rực rỡ
10 Chương 60: Nổi giận đùng đùng cùng thở phì phì
11 Chương 61: Chờ ta trở lại
12 Chương 62: Tuy rằng hoang đường, nhưng sao không thử một lần?
13 Chương 63: Nhị công tử, ta không đợi được người trở về rồi...
14 Chương 64: Những nam nhân đắm chìm trong nữ nhi tình trường, đều là phế vật
15 Chương 65: Đại cục làm trọng
16 Chương 66: Chắc là mưa từ nóc nhà rơi xuống
17 Chương 67: Nhập ma
18 Chương 68: Bát cháo này
19 Chương 69: Nàng ủy khuất, bởi vì Nhị công tử bị ủy khuất
20 Chương 70: Nhị công tử, người thật là ấm áp
21 Chương 71: Đừng sợ, đừng sợ
22 Chương 72: Chỉ có nam nhân thú vị mới xứng đôi với một nữ nhân không thú vị
23 Chương 73: Đâm cực kỳ đã tay
24 Chương 74: Tiểu Man cũng thuận lợi, an khang
25 Chương 75: Dù sao nàng cũng là một tiểu mỹ nhân
26 Chương 76: Chúc mừng Nhị công tử tìm được lương duyên
27 Chương 77: Thái Tử vẫn luôn đặt tâm tư lên ngươi, hắn chướng mắt cả những...
28 Chương 78: Hoàng Thượng là một chính khách kiệt xuất
29 Chương 79: Thích khách đó tên là Tiêu Tứ
30 Chương 80: Về sau đều sẽ không có nữa
31 Chương 81: Từ Tiểu Man
32 Chương 82: Hắn có thể xưng là cao thâm khó đoán, thì Nhị công tử cũng là đạt...
33 Chương 83: Chúng ta mỗi người một chiếc xe lăn, cùng nhau trông coi việc nhà
34 Chương 84: Nhị công tử kiêu căng cuồng vọng, mới là Nhị công tử
35 Chương 85: Trong họa có phúc
36 Chương 86: Ta được chết một cách thống khoái, ngược lại hắn càng không thấy...
37 Chương 87: Nhất thời nhịn đến nỗi mắc nghẹn, lui một bước thì lại buồn bực...
38 Chương 88: Dù nàng không tình nguyện, cũng chỉ có thể cam chịu số phận
39 Chương 89: Thu về, không tránh được nỗi hiu quạnh
40 Chương 90: Không phân thắng bại
41 Chương 91: Nuối tiếc
42 Chương 92: Hàn quạ hoảng hốt cảnh xuân sang
43 Chương 93: Phiên ngoại 1 - Đi đến Bách Tùy (1): Túi thơm
44 Chương 94: Phiên ngoại 2 - Đi đến Bách Tùy (2): Gấu trắng nhỏ
45 Chương 95: Phiên ngoại 3 - Đi đến Bách Tùy (3): Người chăm sóc ta là Nhị công tử, người...
46 Chương 96: Phiên ngoại 4 - Tiêu Triển - Tiêu Đạm (1): Trẫm sẽ giết ngươi ngay lập tức
47 Chương 97: Phiên ngoại 5 - Tiêu Triển - Tiêu Đạm (2): Tiêu Triển chán ghét ngạo khí của...
48 Chương 98: Phiên ngoại 6 - Thành thân (Thượng): Trước cửa Từ gia, cảnh đẹp như vẽ
49 Chương 99: Phiên ngoại 7 - Thành thân (Hạ): Đại kết cục
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Chương 51: Ngươi đúng là ngọn cỏ đầu tường ham sống sợ chết
2
Chương 52: Lâm Quý Đồng
3
Chương 53: Tiêu Đạm
4
Chương 54: Tiểu mỹ nhân
5
Chương 55: Hậu viện của Mộ nhị công tử, chưa bao giờ xảy ra chuyện nữ nhân...
6
Chương 56: Đây mới là ngon miệng, là mỹ vị. Cũng chính là nguy hiểm
7
Chương 57: Đúng là không biết điều
8
Chương 58: Ánh nắng chói chang, chói đến mức khiến Nhị công tử phiền lòng
9
Chương 59: Cầu cho Đạm Nhi của ta, một đời tự do, rực rỡ
10
Chương 60: Nổi giận đùng đùng cùng thở phì phì
11
Chương 61: Chờ ta trở lại
12
Chương 62: Tuy rằng hoang đường, nhưng sao không thử một lần?
13
Chương 63: Nhị công tử, ta không đợi được người trở về rồi...
14
Chương 64: Những nam nhân đắm chìm trong nữ nhi tình trường, đều là phế vật
15
Chương 65: Đại cục làm trọng
16
Chương 66: Chắc là mưa từ nóc nhà rơi xuống
17
Chương 67: Nhập ma
18
Chương 68: Bát cháo này
19
Chương 69: Nàng ủy khuất, bởi vì Nhị công tử bị ủy khuất
20
Chương 70: Nhị công tử, người thật là ấm áp
21
Chương 71: Đừng sợ, đừng sợ
22
Chương 72: Chỉ có nam nhân thú vị mới xứng đôi với một nữ nhân không thú vị
23
Chương 73: Đâm cực kỳ đã tay
24
Chương 74: Tiểu Man cũng thuận lợi, an khang
25
Chương 75: Dù sao nàng cũng là một tiểu mỹ nhân
26
Chương 76: Chúc mừng Nhị công tử tìm được lương duyên
27
Chương 77: Thái Tử vẫn luôn đặt tâm tư lên ngươi, hắn chướng mắt cả những...
28
Chương 78: Hoàng Thượng là một chính khách kiệt xuất
29
Chương 79: Thích khách đó tên là Tiêu Tứ
30
Chương 80: Về sau đều sẽ không có nữa
31
Chương 81: Từ Tiểu Man
32
Chương 82: Hắn có thể xưng là cao thâm khó đoán, thì Nhị công tử cũng là đạt...
33
Chương 83: Chúng ta mỗi người một chiếc xe lăn, cùng nhau trông coi việc nhà
34
Chương 84: Nhị công tử kiêu căng cuồng vọng, mới là Nhị công tử
35
Chương 85: Trong họa có phúc
36
Chương 86: Ta được chết một cách thống khoái, ngược lại hắn càng không thấy...
37
Chương 87: Nhất thời nhịn đến nỗi mắc nghẹn, lui một bước thì lại buồn bực...
38
Chương 88: Dù nàng không tình nguyện, cũng chỉ có thể cam chịu số phận
39
Chương 89: Thu về, không tránh được nỗi hiu quạnh
40
Chương 90: Không phân thắng bại
41
Chương 91: Nuối tiếc
42
Chương 92: Hàn quạ hoảng hốt cảnh xuân sang
43
Chương 93: Phiên ngoại 1 - Đi đến Bách Tùy (1): Túi thơm
44
Chương 94: Phiên ngoại 2 - Đi đến Bách Tùy (2): Gấu trắng nhỏ
45
Chương 95: Phiên ngoại 3 - Đi đến Bách Tùy (3): Người chăm sóc ta là Nhị công tử, người...
46
Chương 96: Phiên ngoại 4 - Tiêu Triển - Tiêu Đạm (1): Trẫm sẽ giết ngươi ngay lập tức
47
Chương 97: Phiên ngoại 5 - Tiêu Triển - Tiêu Đạm (2): Tiêu Triển chán ghét ngạo khí của...
48
Chương 98: Phiên ngoại 6 - Thành thân (Thượng): Trước cửa Từ gia, cảnh đẹp như vẽ
49
Chương 99: Phiên ngoại 7 - Thành thân (Hạ): Đại kết cục