Chương 72: Đã từng chữa cho rất nhiều người nhưng lại không thể chữa cho chính bản thân mình

Vì đến giờ tan làm nên sảnh phòng khám vô cùng vắng vẻ, mấy y tá tới giao ban đi từ phòng thay đồ ra, ánh mắt cùng nhau nhìn về một góc nào đó ở khu vực nghỉ ngơi.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngoại hình vô cùng xuất chúng, chỉ tiếc là đã có chủ, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể làm gì được.

Các y tá truyền tai nhau bàn tán sôi nổi, có người thì ngưỡng mộ, có người thì than ngắn thở dài.

Còn Kỳ Nhiên đang là trung tâm chủ chủ đề bàn tán này lại làm ngơ trước mọi thứ xung quanh.

Lọ thuốc màu xanh nằm trong lòng bàn tay anh đã có chút hơi ấm, anh đọc đi đọc lại tờ hướng dẫn, trong đầu toàn là hình ảnh Từ Tri Tuế uống loại thuốc này.

Anh cũng có chút hiểu biết về nguyên nhân và triệu chứng của bệnh trầm cảm, nhưng cũng chỉ là đọc sơ qua trong lúc lướt web, trước ngày hôm nay anh chẳng bao giờ nghĩ bệnh này lại có liên quan đến Tuế Tuế.

Vừa nghĩ đến cảnh cô đã từng hoặc đang chịu đựng sự giày vò của căn bệnh này, sự tự trách sắp nuốt chửng lấy anh.

"Tiểu Kỳ, lại tới đợi Tri Tuế đấy à." Người lên tiếng là Tạ Thành Nghiệp.

Khoảng thời gian Chu Vận bị bệnh, ông ấy từng đến phòng bệnh để thăm bà nên cũng chào hỏi Kỳ Nhiên luôn túc trực bên hai mẹ con họ mấy lần, coi như cũng quen biết.

Tuy rằng ông ấy từng ra sức tác hợp cho Tạ Thư Dục và Từ Tri Tuế, cũng cảm thấy tiếc nuối cho sự thất bại của Tạ Thư Dục nhưng ông ấy phải thừa nhận là chàng trai trẻ tên Kỳ Nhiên này biết chăm sóc người khác hơn con trai mình, cũng hiểu tấm lòng của Từ Tri Tuế hơn.

Bây giờ ông ấy vừa đi họp về, thấy Kỳ Nhiên đang ngồi một mình ở bên này, vì rất quý anh nên hiếm lắm mới chủ động chào hỏi.

Kỳ Nhiên hoàn hồn lại, gật đầu rồi nở nụ cười: "Chủ nhiệm Tạ, chú mới từ ngoài về đó ạ?"

"Ừ, chú quay lại lấy ít đồ, cháu ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ, cháu đợi Tuế Tuế rồi cùng nhau đi."

Tạ Thành Nghiệp nói chuyện với anh mấy câu, đang định đi vào văn phòng thì Kỳ Nhiên bỗng dưng đứng dậy gọi ông.

"Chủ nhiệm Tạ."

Tạ Thành Nghiệp quay đầu lại hỏi: "Còn có việc gì hả?"

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bước tới, suy nghĩ vài giây rồi mới nói: "Chú là thầy của Tuế Tuế, cũng là chuyên gia ở mảng này, không biết là… chú biết được bao nhiêu về bệnh tình của cô ấy?"

Tạ Thành Nghiệp nhìn chàng trai trước mặt mình, trong đôi mắt không có bao nhiêu sự kinh ngạc, ông ấy im lặng hồi lâu rồi thở dài: "Đi thôi, đến văn phòng của chú rồi nói."

Từ Tri Tuế đi từ văn phòng ra đã thấy Kỳ Nhiên đứng ở tận cuối hành lang, trên gương mặt mệt mỏi ngay lập tức lộ ra nụ cười thoải mái, cô kéo áo khoác rồi chạy tới.

"Sao anh lại lên đây rồi? Không phải em đã bảo cứ đợi ở trong xe thôi hả?"

Kỳ Nhiên nghe vậy thì mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình, anh nở nụ cười rồi đưa tay ra: "Muốn gặp em sớm hơn nên anh lên đây."

Từ Tri Tuế nắm lấy tay anh, mắng yêu: "Em không tin đâu, anh đúng là biết cách dỗ em."

Kỳ Nhiên đưa cốc nước đã cắm sẵn ống hút sang rồi sờ đầu cô, nụ cười nơi khóe miệng vừa bất lực vừa chiều chuộng: "Sao hôm nay tan muộn thế?"

"Em cứ tưởng là sẽ nhanh lắm, nào ngờ lại có nhiệm vụ bất chợt… Thôi được rồi, có phải anh đợi lâu lắm rồi không? Hay là em mời anh ăn cơm coi như là bồi thường nhé?"

Kỳ Nhiên chỉnh lại khăn quàng cho cô: "Đi thôi."

Bữa tối nay họ chọn món Vân Nam, mùi vị chẳng ra sao cả nhưng người xếp hàng lại rất nhiều, đánh giá của Từ Tri Tuế với nhà hàng này là xa xỉ nhưng không thực tế, marketing nhiều hơn cả phục vụ, sau này không thèm đến nữa.

Trong lúc ăn cơm Kỳ Nhiên im lặng bất thường, hồn cứ treo ngược cành cây, ánh mắt luôn nhìn cô như có điều suy nghĩ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Từ Tri Tuế có thể cảm nhận được trong lòng anh có chuyện gì đó nhưng anh không chủ động nói nên cô cũng ngại hỏi, chỉ đành nói vài mẩu chuyện hài để điều chỉnh bầu không khí, thế nhưng chỉ nhận lại được nụ cười có chút chua xót của anh.

Khi về đến nhà đã rất muộn, Từ Tri Tuế chui vào trong nhà tắm để xua tan sự mệt mỏi suốt cả ngày dài, lúc đi ra Kỳ Nhiên đang ngồi làm việc trong thư phòng, ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính khiến đôi mắt đen của anh trở nên thâm sâu hơn.

Từ Tri Tuế đứng ở cửa nhìn vào, thấy anh đang tập trung nên không vào làm phiền nữa, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm để sấy tóc.

Vừa hoàn thành xong bước dưỡng da cuối cùng thì Kỳ Nhiên đi tới, anh hơi nghiêng người ôm lấy eo cô từ đằng sau.

Cằm anh tì trên vai cô, hơi thở phả lên cổ, vì anh đang cúi đầu nên không nhìn rõ sắc mặt anh.

Từ Tri Tuế ngẩng đầu nhìn anh qua gương, cô vò mái tóc ngắn của anh rồi nói: "Anh chàng gì ơi, anh nên cạo râu rồi đó, nó chọc vào em vừa đau vừa ngứa."

Nghe vậy Kỳ Nhiên mới ngẩng đầu lên, cánh tay vòng lấy eo cô tăng thêm sức lực, anh hít một hơi sâu, mê mẩn mùi hương trên người cô.

Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng, khàn khàn bảo: "Tuế Tuế, anh xin lỗi."

"Đang yên đang lành sao anh lại nói thế?"

Từ Tri Tuế xoay người lại thì thấy vành mắt Kỳ Nhiên đỏ hết cả lên, ánh mắt nhìn cô rất sâu. Cô giật nảy mình, vội vã nâng mặt anh lên hỏi: "Anh sao thế? Hôm nay tan làm em đã thấy anh hơi khác thường rồi, có phải là công việc không thuận lợi không?"

Kỳ Nhiên quỳ gối trước mặt cô rồi nắm lấy tay cô: "Chuyện công việc nào có thể khiến anh buồn phiền như này được chứ."

"Thế thì là?"

Kỳ Nhiên mở lòng bàn tay cô ra rồi đặt lọ thuốc màu xanh vào, Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn, trong lòng bỗng thấy bất an.

"Tại sao thuốc này… lại ở chỗ anh?"

Kỳ Nhiên thở dài: "Bà chủ quán Lặng đưa cho anh, nói là em làm rơi ở đó. Hóa ra em cứ nói mình bị đau dạ dày không phải là vì ăn uống không điều độ mà là vì uống thuốc lâu ngày, đúng không?"

Từ Tri Tuế nắm chặt thứ trong tay, sắc mặt trở nên cứng ngắc. Im lặng một lúc lâu, cô mới nói: "Anh biết hết cả rồi sao?"

Ngón tay Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô: "Tại sao không nói cho anh biết?"

Từ Tri Tuế từ từ cụp mắt xuống.

Người cô không nói đâu chỉ có một mình Kỳ Nhiên, đến cả Chu Vận ngày ngày ở cùng cô cũng không biết chuyện cô bị bệnh, người duy nhất biết chuyện chỉ có thầy Tạ Thành Nghiệp.

Tạ Thành Nghiệp là chuyên gia ở mảng này, những biểu hiện khác thường của cô cuối cùng cũng không qua được đôi mắt của ông ấy.

Cũng nhờ có lời khuyên của thầy mà cô mới chấp nhận điều trị bằng thuốc, nhưng cô không dám để bất cứ ai biết chuyện này.

Trên thế giới này không có ai có thể đồng cảm hoàn toàn được, trong xã hội ngày nay chứng trầm cảm vốn dĩ đã không được hiểu là một loại bệnh, huống hồ cô lại còn là một bác sĩ tâm lý.

Cô nhếch khóe miệng, đáy mắt nổi lên một lớp sương mù ẩm ướt: "Có phải nực cười lắm không anh, em là một bác sĩ tâm lý có vấn đề về tâm lý."

Kỳ Nhiên cau mày, giọng điệu nghiêm túc: "Em không được nói bản thân mình như thế."

Từ Tri Tuế lắc đầu: "Nhưng đây là sự thật, em đã chữa trị được cho rất nhiều người, thế nhưng lại không thể chữa được cho chính mình."

Lòng Kỳ Nhiên đau như cắt.

"Em có thể nói cho anh biết, ngoài cái này ra em còn có uống loại thuốc nào khác nữa không?"

Từ Tri Tuế khựng lại, cô đứng dậy đi đến huyền quan, cầm lấy túi của mình đi qua. Kỳ Nhiên dắt cô ngồi xuống mép giường, lúc này cô mới hít một hơi sâu, dường như đã hạ quyết tâm, cô lấy ra hai hộp thuốc từ trong ngăn giữa ở túi ra.

Trazodone HCL và Eszopiclone, dùng để chống trầm cảm và giúp ngủ ngon vào ban đêm.

Kỳ Nhiên cầm lấy ba hộp thuốc, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Chapter
1 Chương 51: Lấy cậu đền cho tôi
2 Chương 52: Những điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
3 Chương 53: Những điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
4 Chương 54: Điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
5 Chương 55: Điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
6 Chương 56: Những việc nhỏ quan trọng nhất
7 Chương 57: Cỗ máy thời gian
8 Chương 58: Cỗ máy thời gian
9 Chương 59: Cỗ máy thời gian
10 Chương 60: Cỗ máy thời gian
11 Chương 61: Tiếc nuối lớn nhất trong tình yêu là hai bên có tình nhưng không ở bên nhau
12 Chương 62: Anh không muốn để em một mình
13 Chương 63: Anh không muốn để em một mình
14 Chương 64: Anh còn muốn em không
15 Chương 65: Chung chăn gối
16 Chương 66: Ôm nhau ngủ
17 Chương 67: Một số hình ảnh không được trong sáng cho lắm chợt thoáng qua trong đầu
18 Chương 68: Yêu đương - Ing
19 Chương 69: Tôi lại yêu lại mối tình đầu
20 Chương 70: Tắm nước lạnh cho tỉnh táo lại
21 Chương 71: Em là của anh
22 Chương 72: Đã từng chữa cho rất nhiều người nhưng lại không thể chữa cho chính bản thân mình
23 Chương 73: Để anh trở thành Fluoxetine của em
24 Chương 74: Mặt người dạ thú
25 Chương 75: Dấu hôn
26 Chương 76: Nhiều dopamine
27 Chương 77: Còn không định cho anh một danh phận à?
28 Chương 78: Mời gọi thầm kín
29 Chương 79: Bỏ trốn đến mặt trăng
30 Chương 80: Thỏa mãn
31 Chương 81: Ám Độ Trần Thương*
32 Chương 82: Nhớ anh
33 Chương 83: Về nhà gọi cho anh nghe
34 Chương 84: Thỏa mãn
35 Chương 85: Thiên vị
36 Chương 86: Chúc mình sinh nhật
37 Chương 87: Nghe nói em sắp kết hôn
38 Chương 88: Cưng chiều hết mực
39 Chương 89: Tôi cũng rất nhớ bạn trai mình đấy
40 Chương 90: Chúng ta về nhà đi
41 Chương 91: Cưng chiều hết mực
42 Chương 92: Hoàn chính văn
43 Chương 93: Sính lễ
44 Chương 94: Đăng ký kết hôn
45 Chương 95: Sau này sẽ đổi lại là anh yêu em nhiều hơn
46 Chương 96: Áo cưới
47 Chương 97: Hôn lễ
48 Chương 98
49 Chương 99
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Chương 51: Lấy cậu đền cho tôi
2
Chương 52: Những điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
3
Chương 53: Những điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
4
Chương 54: Điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
5
Chương 55: Điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
6
Chương 56: Những việc nhỏ quan trọng nhất
7
Chương 57: Cỗ máy thời gian
8
Chương 58: Cỗ máy thời gian
9
Chương 59: Cỗ máy thời gian
10
Chương 60: Cỗ máy thời gian
11
Chương 61: Tiếc nuối lớn nhất trong tình yêu là hai bên có tình nhưng không ở bên nhau
12
Chương 62: Anh không muốn để em một mình
13
Chương 63: Anh không muốn để em một mình
14
Chương 64: Anh còn muốn em không
15
Chương 65: Chung chăn gối
16
Chương 66: Ôm nhau ngủ
17
Chương 67: Một số hình ảnh không được trong sáng cho lắm chợt thoáng qua trong đầu
18
Chương 68: Yêu đương - Ing
19
Chương 69: Tôi lại yêu lại mối tình đầu
20
Chương 70: Tắm nước lạnh cho tỉnh táo lại
21
Chương 71: Em là của anh
22
Chương 72: Đã từng chữa cho rất nhiều người nhưng lại không thể chữa cho chính bản thân mình
23
Chương 73: Để anh trở thành Fluoxetine của em
24
Chương 74: Mặt người dạ thú
25
Chương 75: Dấu hôn
26
Chương 76: Nhiều dopamine
27
Chương 77: Còn không định cho anh một danh phận à?
28
Chương 78: Mời gọi thầm kín
29
Chương 79: Bỏ trốn đến mặt trăng
30
Chương 80: Thỏa mãn
31
Chương 81: Ám Độ Trần Thương*
32
Chương 82: Nhớ anh
33
Chương 83: Về nhà gọi cho anh nghe
34
Chương 84: Thỏa mãn
35
Chương 85: Thiên vị
36
Chương 86: Chúc mình sinh nhật
37
Chương 87: Nghe nói em sắp kết hôn
38
Chương 88: Cưng chiều hết mực
39
Chương 89: Tôi cũng rất nhớ bạn trai mình đấy
40
Chương 90: Chúng ta về nhà đi
41
Chương 91: Cưng chiều hết mực
42
Chương 92: Hoàn chính văn
43
Chương 93: Sính lễ
44
Chương 94: Đăng ký kết hôn
45
Chương 95: Sau này sẽ đổi lại là anh yêu em nhiều hơn
46
Chương 96: Áo cưới
47
Chương 97: Hôn lễ
48
Chương 98
49
Chương 99