Chương 68: Giết Người Em Dám Không

Tiêu Điểm Điềm giật mình, bất giác siết chặt lấy tay hắn.

Ngụy Chính Thần quay đầu đi không nhìn cô, giọng nói lãnh đạm ẩn chứa vẻ thất vọng và buồn bã không dễ phát hiện.
Thôi, cô còn nhỏ như thế, ngay cả con kiến còn không nỡ giết, hắn lại ép cô nhìn thấy một sinh mạng mất đi ngay trước mặt mình, chẳng phải là tàn nhẫn lắm hay sao?
Đợi thêm một chút nữa, đến khi cô trưởng thành, có lẽ lúc đó tiếp xúc với mấy chuyền máu me này cũng không muộn.

Kể cả sau này cô vẫn sợ hãi đi chăng nữa, thì hắn cứ như trước kia là được, yêu cô sủng cô, những chuyện đáng sợ thế này, không cần làm bẩn mắt cô thì tốt hơn.

Tiêu Điểm Điềm chỉ cần làm cô gái nhỏ núp sau lưng hắn, cái gì cũng không phải sợ.
Mặc dù tự an ủi mình như thế, nhưng Ngụy Chính Thần đã nghĩ rằng có thể chia sẻ mọi thứ của mình với cô, để cô yêu tất cả những gì thuộc về hắn.

Nhưng xem ra, thế giới của hắn và cô là hai màu trắng đen tách biệt, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào trộn lẫn được.
Nếu còn tiếp tục để cô ở lại đây, có lẽ kết quả còn bết bát hơn.

Cô sẽ càng thêm sợ hãi hắn, sau đó trốn tránh hắn, cuối cùng là chạy thật xa khỏi hắn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận với quyết định của mình, đáng lẽ không nên dẫn cô tới đây, càng không nên để cô nhìn thấy hắn giết người, nhưng sự đã lỡ rồi, chẳng còn cách nào có thể thay đổi được.

Nếu chẳng may cô vì sợ hãi mà không

muốn ở bên hắn, hắn chỉ còn cách bảo Từ Khiêm điều chế ra thuốc làm mất trí nhớ, khiến Tiêu Điểm Điểm quên đi đoạn ký ức đáng sợ này.

Bằng bất cứ giá nào, hắn không thể mất cô được.
- Mang tiểu thư trở về.
Ngụy Chính Thần nhắc lại một lần nữa, lúc này thuộc hạ áo đen mới tiến lên.

Tiêu Điểm Điềm hoảng hốt, cô thật sự sợ hãi, tạm thời chưa chấp nhận được những chuyện máu me như thế này, nhưng trực giác lại nói cho cô biết, nếu bây giờ cô cứ thế rời đi, chắc chắn cánh cửa trong lòng Ngụy Chính Thần sẽ đóng lại, có lẽ sẽ không bao giờ mở ra một lần nữa.
Bọn họ sẽ trở lại như trước kia, cô không thể bước vào thế giới của hắn, còn hắn thì cố gắng che giấu một mặt chân thật nhất của mình, chỉ cho cô thấy một mặt ôn nhu tốt đẹp của hắn.
Không, không thể như vậy được.

Cô muốn yêu cả con người hắn, giết người thì sao chứ, máu lạnh thì sao chứ? Đó mới là Ngụy Chính Thần, là đại lão hắc bang, là người đàn ông có yêu cơ mà.

Thiếu đi một phần tàn nhẫn máu lạnh ấy, Ngụy Chính Thần nào còn là Ngụy Chính Thần nữa?
- Em không đi!
Cho dù từng tế bào trên thân thể đều đang kêu gào khó chịu, muốn cô rời đi thật nhanh, nhưng Tiêu Điềm Điềm chỉ cắn chặt môi nắm lấy tay hắn, kiên định lặp lại lần nữa.
- Em không đi!
Ánh mắt Ngụy Chính Thần dường như có chút rung động, hắn gật đầu, giọng nói khàn khàn.
- Vậy ở lại.
Nói xong, hắn quay đầu, nhìn về phía đám người đang quỳ dưới đất, tiếp tục hỏi một cách hờ hững.
- Bây giờ đến lượt ai?
Tất cả những kẻ được hỏi đều cảm thấy run sợ, cái chết của người lúc nãy vẫn còn ngay trước mắt, là nói hay không nói, đúng là không dễ lựa chọn.

Không ai muốn làm con chim đầu đàn, không nói, chắc chắn sẽ phải nhận lấy cái chết thê thảm, mà nói ra, chắc gì hắn đã tha cho bọn chúng một mạng.
Không kẻ nào dám đùa giỡn với cái chết, cho nên đều lựa chọn làm kẻ câm.

Ít ra thì, người sau dù sao cũng chết muộn hơn người trước được vài phút.
Ngụy Chính Thần đưa mắt nhìn một lượt, thấy không kẻ nào ho he gì thì chọn bừa một người.
- Đến lượt người đi.
Kẻ được chọn cả người phát run, mồm miệng run lên cầm cập, muốn nói gì, rồi lại vì sợ hãi mà nói không thành tiếng.
- Nói...!tôi nói...!Tôi là người của chính phủ nước S...
"Pång!"
Họng súng bốc ra hơi nóng, lại một kẻ nữa ngã xuống trong vũng máu.

Ngụy Chính Thần thờ ơ liếc mắt nhìn, lạnh giọng nói với những kẻ còn lại.
- Nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói.
Trong đám người, có một kẻ chợt cúi gằm đầu xuống, đôi mắt đảo quanh một lượt.

Những kẻ còn lại ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Tiêu Điểm Điềm nhắm chặt mắt lại, hai hàng mi dài khẽ run rẩy.

Ngụy Chính Thần kéo cô vào trong lòng hắn, kề sát vành tai cô thì thầm.
- Hối hận sao?
Hối hận vì đã ở lại đây, chịu đựng cảm giác sợ hãi chán ghét này.
Cô gái nhỏ gục đầu vào ngực hắn, bàn tay nắm lấy gấu áo hắn thật chặt.

Cô thở hổn hển, đồng tử mắt dãn ra, đó là biểu hiện của sự sợ hãi tột cùng.
- Em sợ, nhưng mà em không hối hận.
Không hối hận vì đã quyết định bước vào thế giới của anh.
Ngụy Chính Thần dùng bàn tay còn lại vuốt ve mái tóc cô, trong khi bàn tay cầm súng lại từ từ giơ lên.
- Dù sao cũng không chịu nói, chi bằng cứ giữ cái bí mật đó mà xuống hoàng tuyền đi.
"Pång! Pång! Pång!"
Theo tiếng súng vang lên, người ngã xuống ngày càng nhiều, cuối cùng cũng có kẻ chờ không nổi.
- Xin hãy tha cho tôi! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! Chúng tôi không phải người của chính phủ, mà là thuộc hạ của Diêm La Bang! Lần hành động này chúng tôi có hợp tác với chính phủ, nhưng quân đội đều đã bỏ mạng trên hòn đảo đó rồi!
Ngụy Chính Thần nhếch môi.
- Kẻ nào đã đưa ra chủ ý bắt cóc người phụ nữ của ta?
Kẻ kia run lên bần bật, vội vã khai báo hết.

- Là bang chủ! Ông ta nói Ngụy gia ngài quan tâm người đó nhất, chỉ cần bắt được người đó, muốn lấy được mạng của ngài là dễ như trở bàn tay! Cho dù không giết được ngài, thì tóm được người phụ nữ của ngài làm chiến lợi phẩm cũng không tệ! Tất cả là chủ ý của ông ta, tôi không biết gì cả, xin hãy tha mạng cho tôi!
Nghe những lời của bọn chúng nói về Tiêu Điềm Điềm, trong mắt Ngụy Chính Thần hiện lên nét tàn khốc.

Hắn không quan tâm kẻ nào muốn giết mình, bởi vì số người muốn giết hắn nhiều không đếm xuể, nhưng mà dám có suy nghĩ chạm vào người phụ nữ của hắn, tuyệt đối không thể tha thứ!
"Pång!"
Lại một kẻ nữa ngã xuống.

Đây cũng là kẻ cuối cùng.
- Tôi đã khai hết rồi, tại sao?!!!!
- Ta cũng đâu có nói là khai ra thì sẽ tha mạng cho các ngươi đâu?
Tên đó trợn ngược mắt, thân thể co giật liên hồi, trong giọng nói tràn đầy hận ý.
- Ngươi nhất định sẽ phải chết! Kể cả con đàn bà của người nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ khác nhục nhã đến chết!
Ngụy Chính Thần nắm chặt bàn tay, đôi mắt lóe lên tia lửa, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, cô gái trong lòng đã vùng mình đứng dậy, cầm lấy khẩu súng từ trong tay hắn.
"Pång!"
Tiêu Điểm Điềm thở hổn hển, trong ánh mắt không thể tin của tất cả mọi người, tặng cho kẻ đó một phát súng ngay giữa trán.
- Ngươi mới chết! Tất cả những kẻ dám động đến anh ấy đều đáng chết!
Kẻ vừa thốt ra những lời điên cuồng đã im bặt, chết cũng không nhắm mắt..

Chapter
1 Chương 51: Tâm Tư Của Ngụy Chính Thần
2 Chương 52: Tâm Sự Thiếu Nữ
3 Chương 53: Em Muốn Sinh Con Cho Anh 2
4 Chương 54: Về Phòng Sinh Em Bé!
5 Chương 55: Tất Cả Đều Cho Em Hết!
6 Chương 56: Đối Với Em Anh Chỉ Muốn Làm Cầm Thú Mà Thôi!
7 Chương 57: Đại Lão Học Mát Xa Bb
8 Chương 58: Muốn Ăn Sạch Em
9 Chương 59: Vấn Đề Trong Tình Yêu
10 Chương 60: Trận Chiến Khốc Liệt
11 Chương 61: Vụ Nổ Kinh Hoàng
12 Chương 62: Cái Ôm Đến Kịp Lúc
13 Chương 63: Tình Yêu Trong Tuyệt Cảnh
14 Chương 64: Xả Thân Vì Nhau
15 Chương 65: Nguyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Bảo Vệ Em
16 Chương 66: Chỉ Cần Em Yêu Anh Là Đủ
17 Chương 67: Bước Vào Thế Giới Của Hắn
18 Chương 68: Giết Người Em Dám Không
19 Chương 69: Bang Chủ Phu Nhân
20 Chương 70: Bảo Bối Giúp Anh!
21 Chương 71: Thèm Muốn
22 Chương 72: Thỏa Mãn
23 Chương 73: Thanh Trừ Diêm La Bang
24 Chương 74: Thủ Đoạn Của Hoắc Kiêu
25 Chương 75: Tiêu Chính Nghĩa Hối Hận
26 Chương 76: Chị Gái Cùng Cha Khác Mẹ
27 Chương 77: Hạnh Phúc Giản Đơn
28 Chương 78: Cô Ấy Chính Là Chị Dâu Của Mấy Người!
29 Chương 79: Người Đàn Ông Giàu Nhất Thế Giới
30 Chương 80: Sinh Nhật Mười Bảy Tuổi
31 Chương 81: Lấy Ngụy Thị Làm Sính Lễ
32 Chương 82: Cô Gái Hạnh Phúc Nhất Thế Giới
33 Chương 83: Đêm Kích Tình
34 Chương 84: Anh Muốn Em Gọi Anh Là Chồng
35 Chương 85: Bí Mật Động Trời
36 Chương 86: Ngụy Chính Thầnlà Cha Ruột Của Tiêu Điềm Điềm
37 Chương 87: Đâu Mới Là Sự Thật
38 Chương 88: Ấp Ủ Âm Mưu
39 Chương 89: Trái Tim Đau Nhói
40 Chương 90: Hoán Đổi Thân Phận
41 Chương 91: Nữ Nhân Trước Mắt Này Không Phải Cô Gái Nhỏ Của Hắn!
42 Chương 92: Mỗi Một Cm Trên Người Cô Ấy Tôi Đều Nhớ Kỹ!
43 Chương 93: Bảo Bối Chúng Ta Kết Hôn Đi Hoàn Chính Văn
44 Chương 94: Pn1 Nhật Ký Mang Thai Của Tiêu Điềm Điềm
45 Chương 95: Pn2 Nhật Ký Mang Thai Của Tiêu Điểm Điểm
Chapter

Updated 45 Episodes

1
Chương 51: Tâm Tư Của Ngụy Chính Thần
2
Chương 52: Tâm Sự Thiếu Nữ
3
Chương 53: Em Muốn Sinh Con Cho Anh 2
4
Chương 54: Về Phòng Sinh Em Bé!
5
Chương 55: Tất Cả Đều Cho Em Hết!
6
Chương 56: Đối Với Em Anh Chỉ Muốn Làm Cầm Thú Mà Thôi!
7
Chương 57: Đại Lão Học Mát Xa Bb
8
Chương 58: Muốn Ăn Sạch Em
9
Chương 59: Vấn Đề Trong Tình Yêu
10
Chương 60: Trận Chiến Khốc Liệt
11
Chương 61: Vụ Nổ Kinh Hoàng
12
Chương 62: Cái Ôm Đến Kịp Lúc
13
Chương 63: Tình Yêu Trong Tuyệt Cảnh
14
Chương 64: Xả Thân Vì Nhau
15
Chương 65: Nguyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Bảo Vệ Em
16
Chương 66: Chỉ Cần Em Yêu Anh Là Đủ
17
Chương 67: Bước Vào Thế Giới Của Hắn
18
Chương 68: Giết Người Em Dám Không
19
Chương 69: Bang Chủ Phu Nhân
20
Chương 70: Bảo Bối Giúp Anh!
21
Chương 71: Thèm Muốn
22
Chương 72: Thỏa Mãn
23
Chương 73: Thanh Trừ Diêm La Bang
24
Chương 74: Thủ Đoạn Của Hoắc Kiêu
25
Chương 75: Tiêu Chính Nghĩa Hối Hận
26
Chương 76: Chị Gái Cùng Cha Khác Mẹ
27
Chương 77: Hạnh Phúc Giản Đơn
28
Chương 78: Cô Ấy Chính Là Chị Dâu Của Mấy Người!
29
Chương 79: Người Đàn Ông Giàu Nhất Thế Giới
30
Chương 80: Sinh Nhật Mười Bảy Tuổi
31
Chương 81: Lấy Ngụy Thị Làm Sính Lễ
32
Chương 82: Cô Gái Hạnh Phúc Nhất Thế Giới
33
Chương 83: Đêm Kích Tình
34
Chương 84: Anh Muốn Em Gọi Anh Là Chồng
35
Chương 85: Bí Mật Động Trời
36
Chương 86: Ngụy Chính Thầnlà Cha Ruột Của Tiêu Điềm Điềm
37
Chương 87: Đâu Mới Là Sự Thật
38
Chương 88: Ấp Ủ Âm Mưu
39
Chương 89: Trái Tim Đau Nhói
40
Chương 90: Hoán Đổi Thân Phận
41
Chương 91: Nữ Nhân Trước Mắt Này Không Phải Cô Gái Nhỏ Của Hắn!
42
Chương 92: Mỗi Một Cm Trên Người Cô Ấy Tôi Đều Nhớ Kỹ!
43
Chương 93: Bảo Bối Chúng Ta Kết Hôn Đi Hoàn Chính Văn
44
Chương 94: Pn1 Nhật Ký Mang Thai Của Tiêu Điềm Điềm
45
Chương 95: Pn2 Nhật Ký Mang Thai Của Tiêu Điểm Điểm