Chương 62: Đừng lo, có ta đây rồi

Chuyển ngữ: Địa Đản

Mọi người đang xôn xao vây quanh, bách tính muôn dân đều kinh ngạc nhìn vị tiểu ca kia.

“Có chuyện như thế sao? Cậu không nhầm đó chứ?”

“Mấy chữ “Chấp pháp như sơn” viết ở trên quan tài, chẳng phải ý nói muốn đem chôn luôn mấy chữ này sao? Đây rõ ràng là trào phúng Lâm thừa tướng chấp pháp không công minh đây mà.”

“Không phải vậy sao, ta còn nghe nói, vụ án của Thẩm đại nhân là do Lâm thừa tướng thẩm tra, chẳng lẽ có khuất tất gì chăng?”

Tiếng bàn luận bên ngoài càng lúc càng lớn, khuôn mặt của Lâm Phương Tri sa sầm hết lại, mặt mày xanh mét nhìn Thẩm Hành đang đứng ở trong sân.

“Không biết tự lượng sức! Lại còn ngang nhiên chạy tới Lâm phủ ta gây sự, ngươi tưởng đây là nơi nào?” Đường đường là phủ Thừa tướng mà bây giờ náo nhiệt không khác gì cái chợ, ông còn mặt mũi gì nữa đây.

“Nơi nào?” Thẩm Hành mỉm cười nhìn ông. “Không phải là nhà ông đó sao? Hay là thừa tướng đại nhân muốn nói, những người ở đây đều không phải là người?”

“Vô liêm sỉ!!” Lâm Phương Tri tức đến đỏ bừng cả mặt. “Ngươi ngang nhiên coi thường mệnh quan triều đình, ai cho ngươi cái gan lớn thế hả?”

Thẩm Hành lại lắc đầu ra vẻ không hiểu, “Tặng quà mà còn cần lớn gan sao? Tiểu nữ nghe nói Lâm đại nhân mắc bệnh khó trị, lo lắng quý phủ không tìm được gỗ tốt làm quan tài cho ngài, vì vậy mới đi suốt cả đêm mang một cái tới đây. Sao có thể nói là xem thường Lâm đại nhân được chứ….”

Nàng lấy bài vị trên quan tài cầm xuống, chỉ vào mấy chữ to “Chấp pháp như sơn” nói: “Đây là tiểu nữ đang ca ngợi đại nhân, sao lại biến thành coi thường ngài được? Hay đại nhân cảm thấy, bản thân mình không chịu nổi bốn chữ lớn thế này?”

Thẩm Hành ung dung thong thả nói xong, nhưng từng câu từng chữ đều sắc như gai nhọn, thiếu chút nữa là khiến cho Lâm Phương Tri tức đến chết ngất.

“Thân thể của bản quan cực kì khỏe mạnh, ai nói với ngươi là ta mắc bệnh không cứu được? Ngươi gọi hắn ra đây cho bản quan xem.”

“Là thiếu phu nhân của quý phủ ngài nói đó.”

Nàng vô tội chỉ vào Trương Vãn Quân bụng bự. “Hôm qua, nàng ấy còn căn dặn tiểu nữ, nhất định phải mang quan tài tốt đến đây.”

Trương Vãn Quân không ngờ mũi nhọn sẽ chĩa vào người mình, nàng hoảng hốt lắc đầu. “Không phải. Hôm qua tìm cô vốn chỉ muốn an ủi cô đừng quá đau lòng vì chuyện của Thẩm bá bá. Làm gì còn chuyện gì khác nữa, chuyện này Nhã Quân cũng có thể làm chứng.”

Lưu Nhã Quân cũng vội vàng đứng ra nói đúng.

Thẩm đại tiểu thư nháy mắt hai lần. “Ai cũng biết cô và Lưu thiên kim là khuê mật, cô nói nàng ấy có thể làm chứng, ta cũng có thể nói mấy lời kia là do hai người tự biên tự diễn với nhau thôi”.

Điều tra nhưng lại không tìm ra chứng cứ, đây đều là những điều nàng học được từ gia đình bọn họ. Lâm Hi Hòa đứng ở giữa há miệng thật to, không kìm được đành tiến lên khuyên nhủ: “Tiểu Hành, mau quay về đi, đừng nghịch ngợm nữa. Chọc giận phụ thân ta, nàng cũng biết hậu quả thế nào rồi mà.”

Cô nương đó vẫn nhỏ nhắn như ngày trước, mặc một bộ áo màu hồng nhạt và chiếc quần xanh xanh, cứ lạnh lùng đứng đó, thanh tú hệt như thuở thiếu thời. Khóe mắt thỉnh thoảng lại lóe lên nét tinh ranh, giống như một con cá nhỏ, long lanh như châu ngọc tinh khiết nhất thế gian. Nếu lúc trước không quật cường như vậy, bây giờ người đứng bên cạnh hắn đã không phải Trương Vãn Quân. Thực ra trong lòng Lâm Hi Hòa vẫn rất thích Thẩm Hành, chỉ cần nàng chịu làm thiếp, thì hắn cũng không ngại nạp nàng vào phủ. Nếu như Thẩm đại tiểu thư biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn nàng sẽ nói: “Cút mẹ ngươi đi.”

Nhưng bây giờ nàng không có thời gian để tâm đến mấy lời người kia, nàng nhìn thẳng vào Lâm Phương Tri, nói: “Hình như Lâm đại nhân không thích món quà này chút nào, nhưng mà lễ đã mang tặng rồi, chẳng có lý nào lại lấy về thế cả. Lễ cũng đưa tới nhà, Thẩm Hành không quấy rầy thêm nữa, xin cáo từ.”

Dưới chân thiên tử, muốn bắt người thì phải có chứng cứ. Thứ nhất, Thẩm Hành nàng không nhục mạ mệnh quan triều đình, thứ hai, không vi phạm pháp luật, cứ coi như bọn họ có nói trắng thành đen, thì cũng không thể chặn họng của nhiều người đứng vây xem ở đây thế được.

Lâm Phương Tri tức đầy cả bụng không xả đâu cho hết, tức đến run người. Cuối cùng chỉ có thể xả giận xuống người Trương Vãn Quân, giơ tay tát mạnh một cái.

“Ngươi làm được chuyện tốt quá nhỉ!!!”

Nếu không phải do nàng ta nói Thẩm Hành sẽ thay mặt cha mình đến đây thỉnh tội, sao ông có thể để nhiều người hỗn tạp đến đó ngó trò vui? Trương Vãn Quân bị đánh, nhưng cũng không có gan dám tranh luận với Lâm Phương Tri, chỉ có thể ôm nửa bên mặt, không dám hé răng nửa lời.

“Khoan đã. Bổn cung đã chấp thuận cho ngươi rời đi sao?” Vào lúc Thẩm Hành chuẩn bị bước chân ra khỏi Lâm phủ, Thất công chúa vốn vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng gọi nàng. Thẩm Hành không ngờ Tô Nguyệt Hoa sẽ lên tiếng ngăn cản, nhưng vẫn dừng chân lại.

“Không biết công chúa có gì chỉ giáo?”

Vốn dĩ hai người chẳng có quan hệ gì, huống hồ lần này nàng chỉ muốn nhằm vào Lâm phủ, đã trêu chọc nàng ta lúc nào đâu?

“Khí thế của Thẩm đại tiểu thư lớn thật, chỉ là dân thường mà không hành lễ khi thấy bổn công chúa, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ngươi còn hỏi ta có gì chỉ giáo sao?”

Làn váy quét đất, nàng đi tới trước mặt Thẩm Hành.

“Ngươi không coi thường mệnh quan triều đình, nhưng ngươi coi thường ta.”

Lần trước, trước mặt hoàng hậu và mọi người, nàng mất hết mặt mũi, lại mất thân phận trước mặt Trương Vãn Quân, cũng chính bởi vì cô Thẩm Hành này đây. Mẹ đẻ nàng là Lạc quý nhân vẫn luôn căn dặn nàng, không muốn nàng qua lại cùng với Lâm Hi Hòa, cũng bởi vì nữ nhân này khiến hắn phải gánh thêm tiếng xấu.

Lúc đầu, nàng vẫn do dự có nên gả cho Lâm Hi Hòa hay không, nhưng hiện tại, Lạc quý nhân không cho nàng gả, làm sao nàng có thể bỏ mặc, cứ thế rời đi cho được.

Thẩm Hành hơi nhíu mày. Từ lúc nàng mới bước vào cửa, Tô Nguyệt Hoa vẫn đứng lẫn ở trong đám người kia, cho nên nàng không phát hiện ra. Khi nàng nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy cũng nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu miễn lễ. Bây giờ, những lời nói này lại ngầm ý nàng bất kính.

“Công chúa nói Thẩm Hành không hành lễ với công chúa, nhưng không biết công chúa lấy thân phận gì khi đứng ở nơi này. Hoàng thất xuất hành, không bày nghi trượng thì tính là cải trang, Thẩm Hành chỉ nghĩ công chúa không muốn lộ thân phận ra, cho nên mình mới không hành lễ, sao có thể nói thành coi thường công chúa được?”

Nam chưa cưới, nữ chưa gả, cho dù là công chúa đi nữa, cũng không thể gióng trống khua chiêng đến nhà nam tử làm khách, nàng không hành lễ chẳng qua là bận tâm đến thể diện của hoàng thất mà thôi.

“Có cải trang hay không cũng là do bổn công chúa nói. Ngươi biết rõ thân phận của bổn cung mà không quỳ xuống hành lễ thì chính là vô lễ, chưa thỉnh an là tội bất kính, chiếu theo luật lệ của triều đình, đáng bị hình vả miệng.”

Thẩm Hành không ngờ đóa hoa diễm kiều này lại kiêu ngạo đến vậy, nàng nhìn thẳng vào nàng ấy rồi nói.

“Công chúa thừa nhận bây giờ mình đang cải trang sao, nếu như ngài tùy tiện đi lại giữa đường cái, rồi đột nhiên thân phận bị lộ ra, thế chẳng phải cả dân chúng trên cả con phố đó đều phải cùng nhau chịu phạt à?”

Vốn dĩ Thất công chúa muốn để Thẩm Hành chịu dạy dỗ một hồi, ra vẻ oai phong trêu đùa nàng một chút, không ngờ miệng lưỡi nàng lại bén nhọn đến vậy. Nhất thời không thốt được nên lời, đành cả giận trừng mắt nói: “Cãi chày cãi cối, bổn công chúa nói ngươi vô lễ thì là ngươi vô lễ, tát thật mạnh vào miệng nàng ta cho ta. Bổn công chúa muốn nhìn xem, rốt cuộc miệng của nàng ta cứng rắn thế nào.”

Nàng không quan tâm người ngoài kia sẽ nghĩ chuyện thế nào, cơn giận này, nhất định nàng phải xả. Có lý do này của Tô Nguyệt Hoa, đương nhiên Lâm Phương Tri sẽ không chịu bỏ qua, ông nói với thị vệ trong phủ, “Còn lo lắng gì nữa? Không mau bắt lại giao cho công chúa xử lý.”

Mấy thị vệ cùng nhau tiến lên bắt nàng lại, tay của Thẩm Hành bị trói chặt.

“Công chúa làm như vậy, không sợ kẻ dưới sẽ không phục hay sao?”

“Quần chúng là ai? Bổn cung chính là quần chúng.”

Được lắm, bổn cung chính là quần chúng. Lúc này mà đánh trả, nhất định nàng sẽ bị định một tội danh lớn hơn. Không chống trả, chuyện hôm nay sẽ không thuận lợi được rồi.

Bàn tay thất công chúa vung lên, thị vệ cạnh bên đang muốn kéo nàng tiến lên phía trước, nhưng không biết vì sao lại không hề dịch chuyển.

Người cách nàng gần nhất còn đang duy trì tư thế đưa tay ra kéo, bất động một cách lạ kì. Thất công chúa vẫn còn vênh mặt hất hàm lên sai khiến, “Sao còn chưa áp giải nàng ta lên đây?”

Thế nhưng trả lời nàng chỉ có một khoảng không yên tĩnh đến lạ lùng.

“Người của ta cũng dám động vào, đúng là hiếm lạ.” Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía bên cửa chính, một cách đầy lười biếng. Cả người nàng đờ đẫn, ngây dại nhìn bóng dáng gầy gò của người kia đang tiến lại thật gần. Hắn vừa cười nhìn nàng, vừa từng bước vào từng bước một, gần trong gang tấc, lại rõ ràng đến mức nàng không thể hoàn hồn.

“Ta còn tưởng nàng sẽ nhào lên đấy?” Nàng muốn nói, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào không phát được âm thanh, rất lâu sau mới miễn cưỡng nói được ba chữ. “Tô Nguyệt Cẩm.”

Một cái tên đơn giản đến vậy, nhưng trong lòng nàng lại trăm mối tơ vò, biến đổi liên tục. Thân thể được ôm vào một vòng tay ấm áp.

Cho đến thời khắc này, nàng mới biết, hóa ra nàng đã nhớ sự dịu dàng này đến vậy. Mấy chục ngày kinh thiên biến động, nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Nàng không cho phép bản thân mình yếu đuối, không cho phép mình cúi đầu, thậm chí còn không cho phép mình nhớ hắn.

Thế nhưng, vào lúc này đây, nàng mới hiểu rõ ràng, nam tử này chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng mình.

“Đừng lo, có ta đây rồi.”

Chapter
1 Chương 51: Gọi, thì sẽ làm sao?
2 Chương 52: Nói tiếng người
3 Chương 53: Vị thuốc
4 Chương 54: Đâm chồi nảy lộc
5 Chương 55: Tiểu nhân nhiều thị phi
6 Chương 56: Phiền phức tìm tới cửa
7 Chương 57: Mí mắt nhảy liên tục
8 Chương 58: Bị Đại Lý tự bắt giữ
9 Chương 59: Cái gọi là hiếu thuận
10 Chương 60: Thằng hề nhảy múa
11 Chương 61: Xem ai náo nhiệt
12 Chương 62: Đừng lo, có ta đây rồi
13 Chương 63: Nhớ nàng chứ sao
14 Chương 64: Đứa bé là của ta
15 Chương 65: Mãi định li thủ*
16 Chương 66: Chúng ta đều là kẻ ngốc
17 Chương 67: Vương Gia, ngài đúng là thần nhân
18 Chương 68: Tình người ấm lạnh
19 Chương 69: Người báo ứng
20 Chương 70: Cớ gì trai già sinh ngọc
21 Chương 71: Phiên ngoại: Tình yêu của cha ngốc
22 Chương 72: Đại Lý Tự mở phiên phúc thẩm
23 Chương 73: Đừng có chọc chủ thẩm đại nhân
24 Chương 74: Gọi cơm
25 Chương 75: Đối lập
26 Chương 76: Vương gia minh giám
27 Chương 77: Bao giờ gả
28 Chương 78: Dù sao thì cũng phải tứ hôn
29 Chương 79: Ngày kia cưới gả
30 Chương 80: Ngày thứ nhất sau đám cưới
31 Chương 81: Ái tình
32 Chương 82: Nhất yến thành danh
33 Chương 83: Ngươi xem đó mà làm thôi
34 Chương 84: Quế viên công công có nước tương sáng rồi
35 Chương 85: Dạng tiểu chủ trở về
36 Chương 86: Cùi trỏ không hướng ra ngoài
37 Chương 87: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
38 Chương 88: Muốn có con
39 Chương 89: Ngực nát tan
40 Chương 90: Thư cùng cách (thư li hôn)
41 Chương 91: Đại kết cục
42 Chương 92: Phiên ngoại
43 Chương 93: Thẩm đại tiểu thư đại hỷ
44 Chương 94: Ấu thơ của tô toàn
45 Chương 95: Đây là cha đẻ
46 Chương 96: Tâm sự của cố tiểu hầu gia
47 Chương 97: Phiên ngoại
48 Chương 98: Phiên ngoại 2
49 Chương 99: Phiên ngoại 3
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Chương 51: Gọi, thì sẽ làm sao?
2
Chương 52: Nói tiếng người
3
Chương 53: Vị thuốc
4
Chương 54: Đâm chồi nảy lộc
5
Chương 55: Tiểu nhân nhiều thị phi
6
Chương 56: Phiền phức tìm tới cửa
7
Chương 57: Mí mắt nhảy liên tục
8
Chương 58: Bị Đại Lý tự bắt giữ
9
Chương 59: Cái gọi là hiếu thuận
10
Chương 60: Thằng hề nhảy múa
11
Chương 61: Xem ai náo nhiệt
12
Chương 62: Đừng lo, có ta đây rồi
13
Chương 63: Nhớ nàng chứ sao
14
Chương 64: Đứa bé là của ta
15
Chương 65: Mãi định li thủ*
16
Chương 66: Chúng ta đều là kẻ ngốc
17
Chương 67: Vương Gia, ngài đúng là thần nhân
18
Chương 68: Tình người ấm lạnh
19
Chương 69: Người báo ứng
20
Chương 70: Cớ gì trai già sinh ngọc
21
Chương 71: Phiên ngoại: Tình yêu của cha ngốc
22
Chương 72: Đại Lý Tự mở phiên phúc thẩm
23
Chương 73: Đừng có chọc chủ thẩm đại nhân
24
Chương 74: Gọi cơm
25
Chương 75: Đối lập
26
Chương 76: Vương gia minh giám
27
Chương 77: Bao giờ gả
28
Chương 78: Dù sao thì cũng phải tứ hôn
29
Chương 79: Ngày kia cưới gả
30
Chương 80: Ngày thứ nhất sau đám cưới
31
Chương 81: Ái tình
32
Chương 82: Nhất yến thành danh
33
Chương 83: Ngươi xem đó mà làm thôi
34
Chương 84: Quế viên công công có nước tương sáng rồi
35
Chương 85: Dạng tiểu chủ trở về
36
Chương 86: Cùi trỏ không hướng ra ngoài
37
Chương 87: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
38
Chương 88: Muốn có con
39
Chương 89: Ngực nát tan
40
Chương 90: Thư cùng cách (thư li hôn)
41
Chương 91: Đại kết cục
42
Chương 92: Phiên ngoại
43
Chương 93: Thẩm đại tiểu thư đại hỷ
44
Chương 94: Ấu thơ của tô toàn
45
Chương 95: Đây là cha đẻ
46
Chương 96: Tâm sự của cố tiểu hầu gia
47
Chương 97: Phiên ngoại
48
Chương 98: Phiên ngoại 2
49
Chương 99: Phiên ngoại 3