Chương 58: Em có thể khóc ở trong lòng tôi

Editor Cát

"Thanh Uyển đã xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Lương Ngạo Vũ chỉ có gương mặt buồn bã của người phụ nữ kia, bà ấy không vui. Vì một người không liên quan mà không vui nhưng ông không có biện pháp, ông ta không thể nói ra sự thật kia bởi vì như thế tinh thần của bà sẽ suy sụp mất mà ông ta tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra.

"Cha, trước tiên đỡ mẹ về nghỉ ngơi thôi. Tiểu Ngữ có thể gần đây áp lực quá lớn. Con sẽ chăm sóc em ấy” Lương Úy Lâm đi tới phía cửa sổ đóng nó lại, quay lại nhìn về phía người con gái đang ngồi trên giường đang khóc mà không dám ngẩng đầu lên.

"Úy Lâm, Ngạo Vũ, hai người không cần trách Tiểu Ngữ được không? Tôi không sao, không có việc gì” Lương Ngạo Vũ khom xuống đỡ hai vai của bà, bà không thể đứng lên cũng không yên tâm về con gái đang ngồi khóc ở giường.

Hai cha con bọn họ hợp thành một cường thế, cho tới bây giờ không bao giờ nghe ý kiến của người khác. Mặc kệ Tiểu Ngữ có phải bên cạnh họ mệt mỏi hay không.

"Mẹ, sẽ không. Con sẽ nói chuyện với Tiểu Ngữ. Yên tâm đi!." Hiếm thấy Lương Úy Lâm ở trước mặt Nhan Thanh Uyển cười một tiếng.

"Bà tin Úy Lâm đi, nó nhất định sẽ đối tốt với con bé. Chúng ta ra ngoài trước, được không?” Chỉ khi đối mặt với Nhan Thanh Uyển thì Lương Ngạo Vũ mới có kiên nhẫn như thế.

"Ngạo Vũ, em chỉ muốn hai đứa nó vui vẻ, có được hay không?” Dù là con trai hay chồng đều đảm bảo với bà rằng không có việc gì nhưng trong lòng bà vẫn có lo lắng mơ hồ.

"Được.” Nhan Thanh Uyển đối với Lương Ngạo Vũ, không có gì là không được.

Sau khi vợ chồng Lương Ngạo Vũ đi ra ngoài, bên trong phòng trừ Nhược Tuyết thỉnh thoảng một tiếng khống chế không được vẫn nức nở, còn lại là một mảng yên tĩnh. Cô cố gắng hết sức cắn môi không cho âm thanh phát ra nhưng tiếng nức nở vẫn cứ trào ra.

Anh ta cái gì cũng không nói, chỉ ngồi ở phía bên giường yên lặng nhìn cô, nhìn cô rơi lên, nhìn cô nức nở, nhìn cô vô dụng….

"Lương Úy Lâm. . . . . ." Cuối cùng cô ngồi xổm dậy nhìn vào đôi mặt thật sâu của anh, tiếng nói uất bất đắc dĩ mang theo chút đau lòng.

Gương mặt thế này! Lương Úy Lâm nhắm mắt lại, đưa tay từ từ lau tóc của cô, giống như là trấn an cô, dịu dàng như vậy khiến cho cô không tin được người trước mặt mình đôi tay mỗi ngày đều dính đầy máu. Tại sao anh ta có thể làm được vậy? Rõ ràng là hận cô rồi lại trong lúc lơ đãng toát ra dịu dàng không nên có để cho cô cảm giác mình có người thương yêu. Nhưng sau đó lại dùng tất cả các thủ đoạn để hành người cô để cho cô sống trong nước sôi lửa bỏng.

Tại sao có người có thể đạt được trình độ như vậy? Cô đưa tay ôm eo của anh, đem mặt mình vùi sâu vào trong ngực anh không nói một lời. Đã lâu như vậy, cô lần đầu tiên chủ động đến gần anh, nhiệt độ của người anh, hô hấp của anh, tất cả đều quen thuộc đến khiến cô đau lòng mà không cách nào xử lý được. Anh không nói gì chỉ vuốt tóc cô, hơi thở nóng quấn quanh đỉnh đầu cô.

"Lương Úy Lâm. . . . . ." Van cầu anh, bỏ qua cho em có được hay không? Có được hay không? Lệ của cô không chịu nổi. Cô không biết làm sao để đối mặt với Nhan Thanh Uyển, không biết những ngày tiếp sau ở đây, anh ta còn buộc cô đối mặt với chuyện gì. Lần đầu tiên trong cô cảm nhận sợ hãi, loại sợ hãi còn hơn cả lúc cô lấy thân thể ngây ngô của mình để làm cho anhnvui vẻ sáu năm trước.

"Nếu như, cảm thấy khổ sở, vậy thì khóc ra đi!" Nếu như tất cả đều đã mất khống chế, vậy thì mất khống chế đi! Cuộc đời của anh đúng là có lúc đã mất khống chế. Qua thời gian này anh nhất định sẽ khá hơn.

Mặt của cô càng chon sâu trong ngực của anh hơn, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng trào ra, khóc đến nước mắt lưng tròng, không thở nổi.

Anh ngồi xuống, ôm lấy cô. Lần đầu tiên không mang theo bất kỳ dục vọng nào chỉ đơn thuần ôm cô. Nếu như, đây là mộng, thì tốt bao nhiêu! Cái ôm ấm áp trong ngực vĩnh viễn thuộc về cô, rốt cuộc không cần lo lắng cho một người ban đêm bất chợt tỉnh lại sợ đến ngủ không được.

"Lương Úy Lâm. . . . . ." Cho dù đã ngừng rơi lên nhưng âm thanh vẫn còn khàn khàn.

"Ừ." Lần đầu tiên, anh dùng ngữ điệu nhẹ giọng đáp lời cô. Anh rốt cuộc mở mắt, nhìn ngoài cửa sổ, nơi xa đỉnh núi trắng xóa bông tuyết, qua năm mới âm lịch của Trung Quốc, Zurich mùa xuân lại tới. Có lẽ là non sông Zurich tươi đẹp mê loạn, luôn tỉnh táo như anh hôm nay lại có hành động nhàm chán như vậy mới có thể chịu khó ôm cô, còn an ủi cô.

“Cầu xin anh, không để cho em đối mặt với chuyện này nữa có được không?” Thái độ của anh làm cho cô đang ôm chặt anh, nới lỏng cánh tay dời đi lên ôm anh càng chặt hơn, lệ trên mặt không ngừng chảy trên cổ anh “Không cần đối xử với tôi như vậy nữa, có được hay không?”

"Được." Lần đầu tiên trong đời Lương Úy Lâm nói từ này cho người phụ nữ đang trong ngực của anh, người phụ nữ mà anh hận vô cùng.

"Vậy tại sao, lại dẫn em đến đây?" Cô phải làm sao đây? Đối mặt với Nhan Thanh Uyển như thế nào?

"Em cứ nói đi?" Đem mặt cô từ trong lồng ngực kéo ra, đối mặt cùng anh.

"Em không biết." Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng sắc mặt bắt đầu có chút thay đổi của anh,

"Em biết. Em chỉ cần diễn tốt vai trò của em là được. Những thứ khác không cần nghĩ nhiều như vậy.” Vừa nhắc tới em gái đã mất nhiều năm trong lòng anh lại dâng lên cỗ nặng nề. Anh làm sao mới có thể phủi sạch cây gai trong lòng đây?

"Lương Úy Lâm, chẳng lẽ anh định lừa gạt cả đời sao? Không có ích lợi gì, Tiểu Ngữ đã không có ở đây, không còn nũa. . . . . ." Nhược Tuyết lẩm bẩm nói nhỏ.Một cô gái thiện lương cô không đành lòng lừa gạt bà ấy, mặc dù cô không biết Lương Úy Lâm, bọn họ dùng biện pháp gì khiến cho Nhan Thanh Uyển nghĩ cô là tiểu Ngữ, lòng cô càng ngày càng lo lắng.

Lừa gạt, thật có thể lừa gạt cả đời sao? Một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời khỏi anh! Đến lúc đó lấy gì để tiếp tục lừa gạt?

"Câm mồm, em chỉ cần làm xong chuyện em nên làm là được. Những thứ khác không cần em quan tâm! Có nghe hay không?” Lời của cô làm cho anh khôi phục lại là Lương Úy Lâm.

"Em biết rồi." Nhược Tuyết cúi đầu. Cô quá biết, thì ra vẫn chỉ là giấc mơ, chắc chắn sẽ có lúc phải tỉnh lại. Tại sao không thể để cô đắm chìm lâu hơn cô muốn biết bao, một chút thôi cũng được rồi!

Cô không có ác độc, không có hư, không có máu lạnh vô tình càng không có vô sỉ hạ lưu như anh ta cho nên cô vĩnh viễn không đấu lại anh ta chỉ có thể ở dưới thân anh ta thở dốc. Anh ta muốn làm gì căn bản không có gì có thể cản.

"Đi sửa sang một chút, xuống lầu dùng cơm. Nhớ phải gọi….anh trai!” Anh buông cô ra đứng lên , đôi tay đỡ vai cô nói đến lời cuối cùng “Anh trai” hai chữ ấy châm chọc làm sao! Vẫn là anh thích chơi trò cấm kỵ?

"Nhất định như vậy phải không?" Cô rưng rưng lẳng lặng nhìn anh.

Lương Úy Lâm đưa tay nắm được cằm của cô, ngón tay cái vân vê trên khuôn mặt mềm mại và đôi môi đỏ thắm của cô, sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Là như vậy, em không có lựa chọn”

Đúng vậy, không có lựa chọn nào khác! Cô nhìn bóng dáng cao lớn biến mất bên cạnh cửa.

Cô còn có lựa chọn sao? Anh vốn là một người vô tình! Tại sao cô có thể hy vọng xa vời như vậy?

Chapter
1 Chương 51: Bữa tiệc
2 Chương 52
3 Chương 53: Ice Cream
4 Chương 54: Gió mưa tanh máu (1)
5 Chương 55: Gió mưa tanh máu (2)
6 Chương 56: Ác mộng?
7 Chương 57: Thế thân
8 Chương 58: Em có thể khóc ở trong lòng tôi
9 Chương 59: Không phải "anh trai"
10 Chương 60: Đỉnh Tuyết Sơn
11 Chương 61: Thích anh rồi sao?
12 Chương 62: Mất khống chế
13 Chương 63: Người đàn ông khó hiểu
14 Chương 64: Yêu như vậy có mệt mỏi không?
15 Chương 65: Vì yêu mà hành động
16 Chương 66: Không hối hận
17 Chương 67: Tai nạn xe cộ
18 Chương 68: Cố nhân
19 Chương 69: Giới hạn thấp nhất
20 Chương 70: Người nào PA tường?
21 Chương 71: Không nên làm khó anh ấy
22 Chương 72: Cha mẹ
23 Chương 73: Gặp nhau
24 Chương 74: Vị hôn thê?
25 Chương 75: Ghen?!
26 Chương 76: Tại sao lại là em gái của hắn?
27 Chương 77: Ác mộng báo trước
28 Chương 78: Thiên đường và địa ngục (1)
29 Chương 79: Thiên đường và địa ngục (2)
30 Chương 80: Thiên đường và địa ngục (3)
31 Chương 81: Thiên đường và địa ngục (4)
32 Chương 82: Thiên đường và địa ngục (5)
33 Chương 83: Thiên đường và địa ngục (6)
34 Chương 84: Kết thúc hay bắt đầu?
35 Chương 85
36 Chương 86: Yêu hận có xa lắm không?
37 Chương 87: Người vô tâm, ta nên buông
38 Chương 88: Gặp nhau khó như vậy
39 Chương 89: Anh dám cường bạo tôi?
40 Chương 90: Máu mủ tình thâm
41 Chương 91: Yêu và không thương
42 Chương 92: Trả thù - Các loại phương pháp thưởng thức kem
43 Chương 93: Sneidjer - Đoàn Dạ
44 Chương 94: Anh đang ghen phải không?
45 Chương 95: Cầm tay thôi cũng quá khó khăn
46 Chương 96: Yêu mãnh liệt, đau đớn nhiều
47 Chương 97: Đại kết cục - làm thế nào để tiếp tục yêu?
48 Chương 98: Ngoại truyện: Phụ nữ chinh phục đàn ông
49 Chương 99: Ngoại truyện Cưng chiều vợ
50 Chương 100: Ngoại truyện Hai đứa trẻ sinh đôi
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 51: Bữa tiệc
2
Chương 52
3
Chương 53: Ice Cream
4
Chương 54: Gió mưa tanh máu (1)
5
Chương 55: Gió mưa tanh máu (2)
6
Chương 56: Ác mộng?
7
Chương 57: Thế thân
8
Chương 58: Em có thể khóc ở trong lòng tôi
9
Chương 59: Không phải "anh trai"
10
Chương 60: Đỉnh Tuyết Sơn
11
Chương 61: Thích anh rồi sao?
12
Chương 62: Mất khống chế
13
Chương 63: Người đàn ông khó hiểu
14
Chương 64: Yêu như vậy có mệt mỏi không?
15
Chương 65: Vì yêu mà hành động
16
Chương 66: Không hối hận
17
Chương 67: Tai nạn xe cộ
18
Chương 68: Cố nhân
19
Chương 69: Giới hạn thấp nhất
20
Chương 70: Người nào PA tường?
21
Chương 71: Không nên làm khó anh ấy
22
Chương 72: Cha mẹ
23
Chương 73: Gặp nhau
24
Chương 74: Vị hôn thê?
25
Chương 75: Ghen?!
26
Chương 76: Tại sao lại là em gái của hắn?
27
Chương 77: Ác mộng báo trước
28
Chương 78: Thiên đường và địa ngục (1)
29
Chương 79: Thiên đường và địa ngục (2)
30
Chương 80: Thiên đường và địa ngục (3)
31
Chương 81: Thiên đường và địa ngục (4)
32
Chương 82: Thiên đường và địa ngục (5)
33
Chương 83: Thiên đường và địa ngục (6)
34
Chương 84: Kết thúc hay bắt đầu?
35
Chương 85
36
Chương 86: Yêu hận có xa lắm không?
37
Chương 87: Người vô tâm, ta nên buông
38
Chương 88: Gặp nhau khó như vậy
39
Chương 89: Anh dám cường bạo tôi?
40
Chương 90: Máu mủ tình thâm
41
Chương 91: Yêu và không thương
42
Chương 92: Trả thù - Các loại phương pháp thưởng thức kem
43
Chương 93: Sneidjer - Đoàn Dạ
44
Chương 94: Anh đang ghen phải không?
45
Chương 95: Cầm tay thôi cũng quá khó khăn
46
Chương 96: Yêu mãnh liệt, đau đớn nhiều
47
Chương 97: Đại kết cục - làm thế nào để tiếp tục yêu?
48
Chương 98: Ngoại truyện: Phụ nữ chinh phục đàn ông
49
Chương 99: Ngoại truyện Cưng chiều vợ
50
Chương 100: Ngoại truyện Hai đứa trẻ sinh đôi