Chương 1984: Thôn thiên nhất kiếm

Tuy rằng vừa gặp đã chém
chết ba Thần Hoàng, nhưng đối phương còn có mười hai Thần Hoàng. Tất cả
điên cuồng bao vây tấn công khiến ba người cũng khó xử lý được.

Đặc biệt trong số đó dân Cổ Duệ còn có Kinh Hoàng cường đại. Phải biết
rằng, Vu Nhai còn phải đại chiến với hắn ba ngày ba đêm mới giải quyết
xong.

- Không nên tham chiến. Phía bên chúng ta có Tiểu Hắc. Đột phá...

Vu Nhai biết tuyệt đối không thể bị bọn họ bao vây. Nếu không bọn họ mặc dù không chết cũng không biết phải đánh đến ngày nào tháng nào. Phía
bên bọn họ có Tiểu Hắc với lực lượng không gian cường đại, căn bản không cần đi cứng đối cứng...

- Vu Nhai, đi chết đi...

Hắc Nguyệt Thần Hoàng đã đến bên cạnh Vu Nhai.

...

Thôn Thiên Kiếm được rút ra. Vu Nhai sử dụng tuyệt kỹ giết người của Lục Thiên, sau hơn một nghìn chiêu, đã chém Hắc Nguyệt Thần Hoàng thành
mảnh nhỏ. Chỉ có điều Hắc Nguyệt Thần Hoàng lập tức khôi phục thân thể.
Tuy nhiên thoáng cái sắc mặt hắn liền trắng bệch. Hắn phát hiện không
ngờ hắn không có sức chiến đấu...

- Hắc Nguyệt Thần Hoàng, xem như nể tình ngươi vẫn là cha ruột của Tiểu Mỹ, ta tha cho ngươi một mạng.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nhưng tội chết có thể tránh, tội sống khó tha. Ngươi làm một người
bình thường đi thôi. Thần lực bản mạng bên trong cơ thể ngươi đã bị ta
cắn nuốt không còn.

- Cái gì...

Hắc Nguyệt Thần Hoàng kinh sợ. Nhưng hắn phát hiện lực lượng của hắn
không có cách nào khôi phục được. Toàn thân bắt đầu rơi xuống. Chút thần lực bản mạng còn lại không có cách nào chống đỡ được thân thể hắn. Hắn
sẽ đập xuống đất.

Nhưng Hắc Nguyệt Thần Hoàng không cam lòng. Đối với Thần Hoàng của Cổ
Duệ cao ngạo mà nói, đi làm một người bình thường thật sự khó có thể
chịu nổi. Huống gì còn thua ở trên tay Vu Nhai.

Ầm...

Cuối cùng, Hắc Nguyệt Thần Hoàng lựa chọn tự bạo. Đáng tiếc đã không được chút hiệu quả nào.

Trong nháy mắt này, ở trong thế giới Huyền Binh Điển, Tiểu Mỹ lộ vẻ buồn bã, nhưng không có quá nhiều bi thương. Nàng cùng người cha ruột này
không có quá nhiều tình cảm. Chỉ là cảm thán vận mạng vô tình mà thôi...

Dân Cổ Duệ mất đi tên Thần Hoàng thứ ba. Cũng không trách được Hắc
Nguyệt Thần Hoàng ở trước mặt Vu Nhai không có quá nhiều sức đánh trả.
Dù sao hắn cũng chỉ có thể xem như mới tiến vào Thần Hoàng. Thực lực Vu
Nhai càng lúc càng khủng khiếp. So với thời điểm đánh bại Kinh Hoàng lại mạnh mẽ hơn một ít.

Dù sao địa thế đã quen thuộc hơn. Hắc Nguyệt Thần Hoàng có thể đấu với
Vu Nhai hơn một nghìn chiêu như vậy đã là rất lợi hại rồi. Đương nhiên,
hơn một nghìn chiêu cũng chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn.

Đáng tiếc, địa thế của Vu Nhai vẫn còn kém một chút. Ở bên trong Đoạn Thiên Nguyên Giới không có cách nào thuấn di...

Điều này cũng bởi vì có liên quan tới sự tồn tại của Đoạn Thiên Chân
Thần. Đoạn Thiên Chân Thần ở chỗ này vẫn có thể ảnh hưởng đến Vu Nhai.

Nhưng không có vấn đề gì. Có Tiểu Hắc là được.

Trong nháy mắt này, Tiểu Hắc đã cắn Thiên Bằng Hoàng bị thương. Sau đó,
lực lượng không gian bạo phát, xé rách không gian mang Vu Nhai và Độc Cô Chiến Huyền đột phá ra ngoài.

Nhưng lấy Kinh Hoàng dẫn đầu, các Thần Hoàng lại bố trí kết giới...

Nếu để cho bọn họ hoàn toàn bố trí xong, vậy không biết phải kéo dài tới khi nào.

Ở đây còn là bên trong Đoạn Thiên Nguyên Giới, làm không tốt sẽ bị vây
khốn. Bởi vậy, Tiểu Hắc và Độc Cô Chiến Huyền nhìn nhau một cái. Độc Cô
Chiến Huyền thấp giọng nói:

- Tiểu Hắc, ngươi truyền tống Vu Nhai đến chỗ xa hơn. Hai chúng ta đối
phó kiềm chế những Thần Hoàng này. Như vậy hẳn không có vấn đề chứ?

- Chít, không thành vấn đề...

Tiểu Hắc huyết mạch thần thú cuồng bạo. Tuy rằng thoạt nhìn hình dạng
vẫn rất nhỏ rất đáng yêu, nhưng đối với chiến đấu lại rất thích. Mặc dù
biết hai người bọn họ đánh nhiều như vậy chắc chắn sẽ thất bại, nhưng
vẫn không có bất kỳ do dự nào.

Về phần Độc Cô Chiến Huyền? Hắn cũng là người không biết đã suýt chết bao nhiêu lần. Chết, hắn biết sợ sao?

- Đáng chết. Nhanh chóng phong tỏa. Đoạn Thiên ngươi cũng nghĩ biện pháp phong tỏa Vu Nhai lại đi...

Đáng tiếc, lực lượng Tiểu Hắc ở trong chiến đấu cũng không ngừng tăng
lên. Hiện tại nó coi như đã là thể trưởng thành. Tốc độ hấp thu lực
lượng bản nguyên Lạc Thiên rất nhanh. Trong nháy mắt khi Thần Hoàng thậm chí Đoạn Thiên Chân Thần phong tỏa, nó đã truyền tống Vu Nhai ra ngoài.

Sau đó, nó và Độc Cô Chiến Huyền cũng bị vây khốn.

Nhưng sợ cái lông. Chỉ cần chiến là được. Chỉ cần không nhốt được Vu Nhai là được...

Vu Nhai không quay đầu lại nhìn cuộc chiến đấu kia. Hắn trực tiếp tăng
nhanh tốc độ. Hơn nữa có Huyền Binh Điển chỉ dẫn, hắn giống như gió bão
lao về phía nơi lực lượng bản nguyên Đoạn Thiên Chân Thần. Rất nhanh hắn đã đến nơi trước đây từng gặp Độc Cô Diệt Ninh. Hiện tại mộ của những
Thần Binh Sư hoặc Thần Ma đạo sư đã không còn. Nhưng Vu Nhai cũng không
để ý được nhiều như vậy.

Phù văn trận mở ra...

- A, Đoạn Thiên không ngờ ngươi lại phá hủy tất cả phù văn?

Đúng vào lúc này, Vu Nhai phát hiện Đoạn Thiên Chân Thần không ngờ đã phá hủy phù văn trận đi thông tới ao bản nguyên của hắn.

- Vu Nhai, không có phù văn, ta xem ngươi tiến vào thế nào...

Đoạn Thiên Chân Thần quát lên, giọng điệu có chút hơi đắc ý.

- Ta đi vào cho ngươi xem... Thôn... Thiên... Nhất... Kiếm!

Trong giây lát Vu Nhai phát ra khí thế cường đại. Không, không phải hắn
phát ra khí thế cường đại, mà là Thôn Thiên Kiếm trong tay hắn. Trải qua một đoạn thời gian hấp thu, Huyền Binh Điển cuối cùng có thể miễn cưỡng bạo phát ra Thôn Thiên Nhất Kiếm. Tuy rằng so với Kinh Thiên Nhất Kiếm
vẫn yếu một cách đáng thương, nhưng muốn đánh phá đất đai Đoạn Thiên vậy cũng đủ rồi.

- Cái gì?

Đoạn Thiên Chân Thần mở to hai mắt nhìn. Sau đó chỉ có thể trợn trừng
mắt nhìn Nguyên Giới của hắn bị phá hủy, trợn trừng mắt nhìn Vu Nhai
tiến vào ao bản nguyên của hắn:

- Cút cút cút... Vu Nhai, ngươi cút ra ngoài cho ta...

Đoạn Thiên Chân Thần cũng chỉ có thể giống như người đàn bà chanh chua.
Hắn không có tộc dân, không còn Đoạn Thiên Nhất Kiếm, muốn liều mạng
cũng khó...

Vu Nhai lại không để ý đến hắn, trực tiếp ném ra Huyền Binh Điển, lại
ném ra Lạc Thiên Thần Kiếm và Lục Thiên Thần Ấn, đồng thời nói:

- Ma Thiên Chân Thần, khai thông với ta, mở ra con đường thông thiên.

- Được...

Giọng nói của Ma Thiên Chân Thần trực tiếp xuất hiện ở trong Đoạn Thiên Nguyên Giới.

Ban đầu, Ma Thiên Chân Thần không có cách nào ném ý thức vào Đoạn Thiên
Nguyên Giới, càng không có cách nào ở trong Đoạn Thiên Nguyên Giới đánh
ra Ma Thiên Trận Pháp. Nhưng bây giờ ai kêu Đoạn Thiên Nguyên Giới bị
thủng tới hai cái lỗ?

Trước đó đã nói, giữa Nguyên Giới cùng Nguyên Giới cũng có Huyền Nguyên Chi Lực làm cầu nối liên kết.

Càng bi kịch hơn chính là, Kinh Thiên và Huyền Thiên tiêu hao quá nhiều, đã không phong tỏa được vật dẫn Ma Thiên Chân Thần nữa.

Nói chung, Vu Nhai cứ lớn lối như vậy, ở trong Đoạn Thiên Nguyên Giới mở ra con đường thông thiên.

Dựa theo chỉ thị của phiến đá thần bí, Vu Nhai khống chế được phù văn
trận và binh trận của Huyền Binh Điển, bạo phát ở trên ao bản nguyên của Đoạn Thiên.

Chapter
1 Chương 1951: Bởi vì ta có lực lượng tinh không
2 Chương 1952: Bắt chước Thiên Nhất Kiếm nào đó
3 Chương 1953: Mở ra một phần ký ức
4 Chương 1954: Trên đường trở về
5 Chương 1955: Chiến đấu với Kinh Hoàng!
6 Chương 1956: Chiến đấu với Kinh Hoàng (2)
7 Chương 1957: Muốn giết ngươi
8 Chương 1958: Muốn giết ngươi (2)
9 Chương 1959: Lãng phí ở trên người ta?
10 Chương 1960: Như ngươi mong muốn
11 Chương 1961: Tự vây khốn
12 Chương 1962: Nhà sinh vật học
13 Chương 1963: Vượt qua quy tắc Thần Huyền. .
14 Chương 1964: Góc phù văn thứ 197
15 Chương 1965: Tránh càng lâu càng tốt
16 Chương 1966: Huyền Nguyên Chi Lực của Thần Huyền Đại Lục
17 Chương 1967: Huyền Nguyên Chi Lực của đại lục Thần Huyền (2)
18 Chương 1968: Thần Hoàng mạnh nhất
19 Chương 1969: Sống hay chết?
20 Chương 1970: Sinh mạng yếu ớt
21 Chương 1971: Không nên phụ tấm lòng của chúng ta
22 Chương 1972: Chiến Phong không có chết
23 Chương 1973: Vu Thiên Tuyết cùng Độc Cô Chiến Phong
24 Chương 1974: Phá Nguyên Giới, chém Thần Hoàng
25 Chương 1975: Mệnh lệnh khẩn cấp
26 Chương 1976: Giả truyền đế lệnh
27 Chương 1977
28 Chương 1978: Đã quá muộn?
29 Chương 1979: Bị ta tiêu hóa hết
30 Chương 1980: Đoạn thiên nhất kiếm
31 Chương 1981: Vu Nhai thuấn di
32 Chương 1982: Ba người chúng ta là đủ
33 Chương 1983: Giết giết giết
34 Chương 1984: Thôn thiên nhất kiếm
35 Chương 1985: Ngân hà
36 Chương 1986: Người sáng tạo Nguyên Giới
37 Chương 1987: Đánh vào mặt tổ sư
38 Chương 1988: Lý giải được tất cả
39 Chương 1989: Thế gian từ nay về sau không còn Nguyên Giới
40 Chương 1990: Hôn lễ của Vu Nhai đại đế
41 Chương 1991: Đại kết cục
Chapter

Updated 41 Episodes

1
Chương 1951: Bởi vì ta có lực lượng tinh không
2
Chương 1952: Bắt chước Thiên Nhất Kiếm nào đó
3
Chương 1953: Mở ra một phần ký ức
4
Chương 1954: Trên đường trở về
5
Chương 1955: Chiến đấu với Kinh Hoàng!
6
Chương 1956: Chiến đấu với Kinh Hoàng (2)
7
Chương 1957: Muốn giết ngươi
8
Chương 1958: Muốn giết ngươi (2)
9
Chương 1959: Lãng phí ở trên người ta?
10
Chương 1960: Như ngươi mong muốn
11
Chương 1961: Tự vây khốn
12
Chương 1962: Nhà sinh vật học
13
Chương 1963: Vượt qua quy tắc Thần Huyền. .
14
Chương 1964: Góc phù văn thứ 197
15
Chương 1965: Tránh càng lâu càng tốt
16
Chương 1966: Huyền Nguyên Chi Lực của Thần Huyền Đại Lục
17
Chương 1967: Huyền Nguyên Chi Lực của đại lục Thần Huyền (2)
18
Chương 1968: Thần Hoàng mạnh nhất
19
Chương 1969: Sống hay chết?
20
Chương 1970: Sinh mạng yếu ớt
21
Chương 1971: Không nên phụ tấm lòng của chúng ta
22
Chương 1972: Chiến Phong không có chết
23
Chương 1973: Vu Thiên Tuyết cùng Độc Cô Chiến Phong
24
Chương 1974: Phá Nguyên Giới, chém Thần Hoàng
25
Chương 1975: Mệnh lệnh khẩn cấp
26
Chương 1976: Giả truyền đế lệnh
27
Chương 1977
28
Chương 1978: Đã quá muộn?
29
Chương 1979: Bị ta tiêu hóa hết
30
Chương 1980: Đoạn thiên nhất kiếm
31
Chương 1981: Vu Nhai thuấn di
32
Chương 1982: Ba người chúng ta là đủ
33
Chương 1983: Giết giết giết
34
Chương 1984: Thôn thiên nhất kiếm
35
Chương 1985: Ngân hà
36
Chương 1986: Người sáng tạo Nguyên Giới
37
Chương 1987: Đánh vào mặt tổ sư
38
Chương 1988: Lý giải được tất cả
39
Chương 1989: Thế gian từ nay về sau không còn Nguyên Giới
40
Chương 1990: Hôn lễ của Vu Nhai đại đế
41
Chương 1991: Đại kết cục