Chương 1861: Có tiên hay không

Con đường một thế hệ lại một thế hệ người đi qua để thành tiên chính là con đường thành tiên...

Diệp Phàm từ đầu lạnh đến chân, những lời này làm cho hắn nghĩ tới rất nhiều, bị kích động mạnh. Đây là nữ Đế vô thượng định nghĩa và giải thích về thành tiên hay sao?

Nếu giải thích như thế này, Cơ Tử Nguyệt và Tiểu Tử đi nơi nào, tiến vào một chỗ như thế nào? Diệp Phàm nắm chặt nắm tay, cả thân thể lạnh giá.

Hẳn thật lâu không thể nói, ngồi ở chỗ này động cũng không thể nhích động.

Quan tâm quá sẽ bị loạn! Thời gian rất lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, nữ Đế chỉ nói một câu mà thôi, cũng không nhất thiết là loại ý nghĩa này.

Diệp Phàm lại lên tiếng thinh giáo, đáng tiếc nữ Đế cũng không để ý tới, như một pho tượng dương chi chạm ngọc, xinh đẹp mà óng ánh, không hề lên tiếng.

Trong Thanh Đồng Tiên Điện, trong lúc nhất thời tĩnh lặng xuống, châm rơi có thể nghe. Mà ở bên ngoài lại một mảnh tiếng náo động rầm ri, Đông Hoang như động đất, các nơi vũ trụ cũng là toàn cảnh ồn ào: Hai đại đầu sỏ gặp nhau, tác động thần kinh khắp nơi!

- Thật sự khó có thể tưởng tượng, Thánh thể hắn nhưng lại đi tới từng bước này, có thể đi xuống vực sâu thời hoang cổ trò chuyên với người kia. Đó chính là... Độc Nhân Đại đế nha!

Người từng sống cùng một thời đại với Diệp Phàm lại khó chịu, cảm giác là không đúng thực như vậy.

Đại đế có ý nghĩa gì? Xưa nay truyền thuyết nhiều lắm! Ai có thể sánh vai? Trong lòng người đời là cao không thể với tới. Độc Nhân là ai? Muôn đời tuyệt thế, so với người của thời đại thần thoại còn mạnh hơn, lực áp chư Thần.

Có một số người cảm thán.

Diệp Phàm từng cùng bọn họ bắt đầu từ một khởi điểm mà lên, nhưng hiện tại lại là một nhân vật tuyệt trần, bao trùm trên chín tầng trời, có thể cùng ngồi đối diện với Độc Nhân Đại đế, nói chuyên với nhau.

Lúc này trong thiên địa, mọi người đều tâm tình phức tạp, đặc biệt là những người từng cạnh tranh với Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập mờ mịt.

Sinh ra cùng một thời với người như vậy, là may mắn của họ, bởi vì bọn họ được chứng kiến truyền kỳ, cũng là bất hạnh của họ: quần tinh rực rỡ ai có thể tranh phong cùng? Ở dưới vầng hào quang của hắn mọi người khác đều ảm đạm.

- Rốt cuộc... có tiên hay không?

Dưới vực sâu cấm địa Thái cổ, ánh mắt Diệp Phàm sáng lên, cuối cùng hắn hỏi thẳng vấn đề căn bản này.

- Có!

Đối với vấn đề này, trong mắt nữ Đế rốt cục lại lóe lên tia sáng, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, chỉ nói ra một chữ như vậy, nói đơn giản rõ ràng.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, trong thức hải như là có một ngọn lửa thiêu đốt, như một ngọn tiên đăng chiếu sáng con đường phía trước, làm tan hết sương mù, khiến ánh mắt hắn kiên định hơn lên.

Hắn đứng dậy làm đại lễ. Chỉ một chữ này mà thôi, với hắn mà nói còn giá trị hơn trăm quyển Cổ Kinh!

Độc Nhân Đại đế phá vỡ vô căn cứ, giống như là vạch ra một con đường cho hắn: Thật sự có tiên! Đáp án này như là một ngọn hải đãng, nhấp nháy tòa sáng mang theo ý nghĩa muôn đời sâu xa và trọng đại, kiên định tâm và đạo của hắn.

Nếu hỏi những người khác, đều là suy đoán mà thôi, cho dù miệng nói có tiên, cùng khó có đủ sức thuyết phục.

Chỉ có Độc Nhân Đại đế nói như thế mới có lực ảnh hường lớn như vậy!

Diệp Phàm lúc này tĩnh tọa thật lâu sau, không nói gì nữa, chỉ dụng tâm suy nghĩ, hắn biết nữ Đế không muốn nhiều lời, có vài thứ chỉ có thể tự mình cảm ngộ.

Thanh Đồng Tiên Điện yên tĩnh, mà ở bên ngoài lại nổi lên sóng to gió lớn, tiếng ồn ào huyên náo, cao thủ các nơi vũ trụ đều bị kinh động. Trương Bách Nhẫn, Đạo Nhất... đều đến đây, đứng ở bên ngoài cấm địa Thái cổ.

Ai cũng không biết vì sao lại như thế? Mọi người gần như là không hẹn mà đều chạy tới nơi đây. Dù sao luôn cảm thấy Diệp Phàm tới gặp mặt với Độc Nhân Đại đế hư hư thực thực thống trị vùng cấm trong truyền thuyết lần này, nhất định có ảnh hưởng sâu xa.

Cuối cùng, Đế Hoàng, Doãn Thiên Đức, Thần Tàm đạo nhân... tất cả cao thủ gần như đều chạy tới, bọn họ dự cảm được một loại biến cục lớn, mỗi người đều muốn tìm hiểu.

Bắc Đẩu nhất thời tiếp tục nổi phong vân!

- Đại đế vì sao không vào Tiên vực?

Đây là Diệp Phàm hỏi lại một câu, thử thăm dò mang theo một tia thấp thỏm không yên của cao thủ sau khi trở thành cái thế mới có.

Nữ Đế thần sắc bình tĩnh, tiên nhan tuyệt thế không có một tia gợn sóng, ánh mắt trong suốt như nước, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, lần đầu tiên nhìn kỹ hắn như vậy, làm như phải nhìn thấu triệt hắn xem đến tột cùng như thế nào.

Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên, buông ra hết thảy đối diện với nàng, trong Đồng Điện rơi vào cảnh tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Phàm ở trong đôi mắt trong suốt như nước kia thấy được một ít hình ảnh, làm cho hắn run sợ một trận, trong tim như bị một tảng đá lớn đè lên.

Một cô bé, y phục trên người đầy mụn vá, rách tung toé, trên mặt dơ bẩn, chỉ có một đôi mắt to như hắc bảo thạch kia aợi cho người thương hại.

Không có cha mẹ, chỉ cùng một thiếu niên sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù nghèo khổ, nhưng bọn họ rất vui vẻ, mỗi ngày đều có dáng tươi cười.

Mặt ng quỷ là món đồ chơi duy nhất của họ, không có vật phẩm trang sức châu báo xa xỉ. Thiếu niên dùng để pha trò cho cô bé vui vẻ, dùng mảnh đồng thau làm cho cô bé một chiếc nhẫn, mặc dù rất thô ráp, cô bé lại xem như bảo bối.

Sau lại, thiếu niên bị người phát hiện là kỳ tài, cưỡng ép bắt đi, cuối cùng bị mang lên Ngũ sắc Tế Đàn.

Cô bé khóc lóc, chạy theo đến rách nát đôi hài nhỏ, đau khổ cầu xin. Trong đám người kia rốt cục đáp ứng, cho cô bé đi theo tiễn đưa.

Trước Ngũ sắc Tế Đàn... vĩnh biết!

Trước khi đi, thiếu niên mang đi mặt ng quỷ, lưu lại chiếc nhẫn, còn lại cô bé một mình thương tâm khóc ngất, ngã trên mặt đất, trên đôi tay nhỏ bé đầy vết máu.

Sau lại, một vị Đại đế cường thế quật khởi, chấn động muôn đời!

Nàng không có thiên phú, không thể tu luyện, nhưng lại nghịch phá thiên địa, trở thành Thiên Đế, huy hoàng áp cổ kim, trở thành truyền kỳ muôn đời.

Diệp Phàm thở dài, nhìn nữ Đế phía trước mặt.

Ở trong lòng hắn, hiện lên một thân ảnh khác, trùng hợp với nữ Đế: y phục rách nát, ngay cả đôi hài nhỏ đều có lổ thủng ló ngón chân ra, khi bị người khiến trách, cúi đầu, sợ hãi lui về phía sau, trong đôi mắt to đầy nước mắt, một mình một người ủy khuất rời đi, bóng dáng nho nhỏ thực đáng thương và cô đơn...

- Cô bé!

Diệp Phàm không kìm được kêu gọi.

Mà giờ khắc này, ánh mắt của nữ Đế không còn trong suốt mà là sâu sắc, lưu động tiên quang chín màu, nhìn xuyên qua thân thể Diệp Phàm, bao gồm thức hải của hắn.

Diệp Phàm không hề chống lại, dù sao hắn luôn cảm thấy đã cầm đi nhiều thứ của nữ Đế: quả Cửu Diệu Thần dược, Vạn Vật Mẫu Khí, Tiên Trân đồ... nếu như nàng muốn ra tay, cứ tùy nàng đi.

Hắn kêu lên như vậy, nữ Đế lại bình tĩnh như nước, không có đáp lại.

Tiên quang chín màu lưu chuyển, cuối cùng thu liễm đi, không có lưu lại dấu vết gì. Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng đang làm cái sỉ, lúc này hai mất nữ Đế sâu sắc như tinh không, nhìn không thấu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tới giờ khắc này, Diệp Phàm có thể xác định, cô bé cũng là nữ Đế, là đạo quả theo như lời chí tôn cổ đại nói sao? Nhưng hắn lại càng cho rằng là nữ Đế khi còn nhỏ khoái hoạt với thỏa mãn, mặc dù nghèo khổ, nhưng vẫn không sầu không lo.

Nàng vẫn luôn đi lại trong hồng trần.

Tuấn kiệt, cho dù là thiên kiêu tuyệt đại vì chấp niệm mà không thể thành Đế, càng đừng nói là tiên.

Nhưng, Độc Nhân Đại đế lại vì chấp niệm mà nghịch thế đi lên, thành tựu một thân Thiên Đế vô thượng, huy hoàng chiếu rọi muôn đời, không người nào có thể đối địch.

Trong Thanh Đồng Tiên Điện đã không có một chút tiếng động, nữ Đế lại giống như pho tượng ngọc, không mảy may aợn sóng, không nhúc nhích, trong đôi mắt như biến lại như vực sâu.

Diệp Phàm hỏi tiếp cái gi, nàng cũng không mờ miệng nữa.

Cuối cùng, Diệp Phàm đứng lên, thi lễ với nàng, ngoại trừ thân hữu, thế gian này có lẽ chỉ có nữ Đế có thể thừa nhận.

Hắn đi ra ngoài, khi sắp đến trước cửa Đồng Điện, Diệp Phàm lại dừng bước, nói:

- Đại đế cả đời làm người cảm thán, như vậy một đời lại một đời, cuối cùng muốn làm cái gì vậy?

- Chờ ngươi trở về!

Ra ngoài hắn đoán trước, cuối cùng trước khi rời đi, nữ Đế lại lên tiếng, nói ra một câu như vậy.

Thân thệ Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, cứng đờ tại chỗ. Hắn nhớ rõ mới vừa rồi nhìn thấy trong hình ảnh mơ hồ, thiếu niên kia và hắn dung mạo cực kỳ giống nhau.

Đứng thẳng tại chỗ thật lâu sau, trong 1ÒNG Diệp Phàm yên tĩnh lại. Hắn biết, Độc Nhân Đại đế chờ không phải hắn, chữ "ngươi" kia chỉ có một người, là thiếu niên kia.

Hắn thân là nhân vật cấp Đại đế, suy nghĩ một lát liền thấy rõ chân tướng. Nói Độc Nhân chờ hắn cũng đúng, chờ tới thời điểm hắn cực hạn huy hoàng, xem có hay không chỉếu rọi ra hồn một đóa hoa.

Đây chính là chấp niệm mạnh đến cỡ nào chứ?

Suy nghĩ sâu xa một lúc sau, trong lòng Diệp Phàm lại vừa động, ánh mắt của nữ Đế quá thâm thúy, nàng muốn đợi, muốn xem, cùng liên quan đến bí mặt cực hạn của trường sinh!

"Không vì trường sinh, ở lại trong hồng trần chỉ vì chờ ngươi trở về."

Diệp Phàm xoay người, rất nhanh rời đi, nhảy lên trên vực sâu cấm địa Thái Cổ, sau đó đi ra khỏi vùng cấm. Nơi đó có rất nhiều người đang chờ.

Mọi người đều cảm thấy, một hồi biến cục lớn sắp phát sinh, nhưng đợi tới khi Diệp Phàm đi ra, tuy rằng cảm giác hắn có chút bất đồng, nhưng cùng không có phát sinh chuyện đặc biệt gì.

Mọi người đều giật mình kinh sợ.

Diệp Phàm trải qua một chuyến này, khí chất có hơi khác trước, ánh mắt thêm kiên định trước nay chưa từng có, như là muốn nhìn xuyên qua thời không cổ kim.

- Diệp huynh! Có thu hoạch gì không?

Hỏa Lân Nhi cũng đến đây! Nhiều năm không thấy, nàng phong thái càng hơn xưa, thân thể thon dài, phi thường xinh đẹp hoàn hảo.

- Tiên!

Diệp Phàm chỉ nói một chữ như vậy, không giấu giếm chút nào.

Nhưng mọi người nghe được lại nghi hoặc một trận, hai mặt nhìn nhau. Mọi người tề tụ nơi đây đều dự cảm được điều gì đó, nhưng lại không nghĩ tới đáp án là một chữ như thế.

Rất nhiều người đều không hiểu, nhưng Diệp Phàm cũng không có giải thích một câu.

Bên ngoài cấm địa Thái cổ, Tiểu Tùng nắm tay cô bé. Trong đôi mắt to tinh thuần không tì vết của cô bé tràn ngập vui vẻ, nhìn hắn bình an trở ra, phất tay với hắn cười tươi.

Diệp Phàm đi tới ôm lấy cô bé, đặt trên đầu vai của mình, cùng Tiểu Tùng rất nhanh đi xa.

Cường giả chân chính lẳng lặng nhìn, cùng không có nói gì nữa.

Xa xa, một ít tiểu tu sĩ đều lộ ra dị sắc, thế gian này còn có người có thể ngồi ở trên vai một vị Đại đế sao? Có lẽ cũng chỉ có thân nhân bên cạnh hắn mà thôi.

- Sư phụ có thu hoạch không?

Tới vực ngoại, Tiểu Tùng hỏi.

Diệp Phàm thở dài, hai mắt ảm đạm, hắn có thu hoạch lớn, con đường phía trước có một ngọn Thần đăng chiếu sáng. Hắn kiên định và tự tin trước nay chưa từng có. Thế nhưng, con đường này quá gian nan, cần thời gian, những người kia sẽ già đi có chờ được khônạ?

- Nhân Ma lão gia thời gian hẳn là không nhiều lắm, con cảm thấy trong vòng mấy trăm năm lão nhân sẽ tọa hóa!

Tiểu Tùng nhỏ giọng nói.

- Ta nếu cường thế ra tay, bọn họ sẽ giận sao?

Diệp Phàm khẽ nói.

Sau một ngày này, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong Bất Tử Sơn, trong lòng vứt bỏ tạp niệm, chỉ suy nghĩ về trường sinh và bất hủ. Đế lộ là chung điểm, xưa nay tất cả chí tôn đều đi tới bước này.

Con đường đã đến cuối, phía trước không có đường nào nữa!

- Nếu đã không có đường, chúng ta cứ bước ra một con đường khác, chính mình tiếp tục!

Diệp Phàm biết, điều này rất khó, xưa nay nhiều anh kiệt như vậy: Thiên Tôn của thời đại thần thoại, Hoàng của thái cổ, Đại đế của thời hoang cổ... tất cả dường như đều thất bại, hắn rất mạnh nhưng có thể hơn được mọi người sao?

Nhưng không làm như vậy, có thể làm gi chứ? Con đường thành tiên kia gần như hư ảo, chờ mờ lại cần trăm vạn năm, thế gian này trừ dựa vào chính hắn, còn có thể có cái gì?

Chapter
1 Chương 1851: Chân nghĩa đại thế hoàng kim
2 Chương 1852: Tư thế vô địch
3 Chương 1853: Tứ tôn ngã xuống
4 Chương 1854: Năm tháng như đao chém thiên kiêu
5 Chương 1855: Đứng trên thiên hạ
6 Chương 1856: Thiên Đình mạng miệng
7 Chương 1857: Thần Minh Hoa
8 Chương 1858: Còn thừa lại gì
9 Chương 1859: Tạo hóa
10 Chương 1860: Đăng môn bái phỏng nữ Đế
11 Chương 1861: Có tiên hay không
12 Chương 1862: Xưa nay chưa từng có
13 Chương 1863: Nghịch thiên
14 Chương 1864: Thành Đế
15 Chương 1865: Đại nạn
16 Chương 1866: Diệp Thiên Đế
17 Chương 1867: Vô đối thủ
18 Chương 1868: Đại thế suy tàn
19 Chương 1869: Ma Quỷ Vụ
20 Chương 1870: Chinh chiến
21 Chương 1871: Phong thần
22 Chương 1872: Phật tương lai
23 Chương 1873: Địa cầu
24 Chương 1874: Một vòng luân hồi
25 Chương 1875: Bắc Đẩu
26 Chương 1876: Bạn cũ
27 Chương 1877: Cả thế gian đều tịch mịch
28 Chương 1878: Hai vạn tuổi
29 Chương 1879: Kết thúc đời thứ nhất
30 Chương 1880: Bất tường lúc tuổi già
31 Chương 1881: Ta là Thiên Đế
32 Chương 1882: Phi Tiên Bộc hiện
33 Chương 1883: Thiên Đế quyết đấu Thiên Hoàng
34 Chương 1884: Đời thứ ba
35 Chương 1885: Như trước không chết
36 Chương 1886: lại tiếp một đại thế
37 Chương 1887: Nữ anh Hỗn Độn
38 Chương 1888: Một đóa hoa tương tự
39 Chương 1889: Tân Đế
40 Chương 1890: Trên đường
41 Chương 1891: Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai
42 Chương 1892: Thiên Hoàng đột kích
43 Chương 1893: Thời gian cực nhanh
44 Chương 1894: Chín con rồng kéo quan tài
45 Chương 1895: Già Thiên đại kết cục
46 Chương 1896: Cuối (Hết)
Chapter

Updated 46 Episodes

1
Chương 1851: Chân nghĩa đại thế hoàng kim
2
Chương 1852: Tư thế vô địch
3
Chương 1853: Tứ tôn ngã xuống
4
Chương 1854: Năm tháng như đao chém thiên kiêu
5
Chương 1855: Đứng trên thiên hạ
6
Chương 1856: Thiên Đình mạng miệng
7
Chương 1857: Thần Minh Hoa
8
Chương 1858: Còn thừa lại gì
9
Chương 1859: Tạo hóa
10
Chương 1860: Đăng môn bái phỏng nữ Đế
11
Chương 1861: Có tiên hay không
12
Chương 1862: Xưa nay chưa từng có
13
Chương 1863: Nghịch thiên
14
Chương 1864: Thành Đế
15
Chương 1865: Đại nạn
16
Chương 1866: Diệp Thiên Đế
17
Chương 1867: Vô đối thủ
18
Chương 1868: Đại thế suy tàn
19
Chương 1869: Ma Quỷ Vụ
20
Chương 1870: Chinh chiến
21
Chương 1871: Phong thần
22
Chương 1872: Phật tương lai
23
Chương 1873: Địa cầu
24
Chương 1874: Một vòng luân hồi
25
Chương 1875: Bắc Đẩu
26
Chương 1876: Bạn cũ
27
Chương 1877: Cả thế gian đều tịch mịch
28
Chương 1878: Hai vạn tuổi
29
Chương 1879: Kết thúc đời thứ nhất
30
Chương 1880: Bất tường lúc tuổi già
31
Chương 1881: Ta là Thiên Đế
32
Chương 1882: Phi Tiên Bộc hiện
33
Chương 1883: Thiên Đế quyết đấu Thiên Hoàng
34
Chương 1884: Đời thứ ba
35
Chương 1885: Như trước không chết
36
Chương 1886: lại tiếp một đại thế
37
Chương 1887: Nữ anh Hỗn Độn
38
Chương 1888: Một đóa hoa tương tự
39
Chương 1889: Tân Đế
40
Chương 1890: Trên đường
41
Chương 1891: Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai
42
Chương 1892: Thiên Hoàng đột kích
43
Chương 1893: Thời gian cực nhanh
44
Chương 1894: Chín con rồng kéo quan tài
45
Chương 1895: Già Thiên đại kết cục
46
Chương 1896: Cuối (Hết)