Chương 1180: Ngoại truyện: Duyên phận đúng là kỳ diệu đến bất ngờ! (phần đầu)

Lầu Cẩm Minh không phải là quán trà nổi tiếng nhất ở thành Thịnh Kinh, nhưng vì môi trường yên tĩnh trang nhã nên nó đã trở thành nơi tập trung của nhiều văn nhân thi sĩ.

Lý Phức Yên và người bạn qua thư tên Ngọc lang của nàng đã hẹn gặp nhau ở đây.

Lúc này, xe ngựa dừng ở cửa quán trà, nhưng Lý Phức Yên lại không dám xuống.

Nàng căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nàng nhìn hai người bạn thân ngồi trước mặt hỏi.

“Hai người thấy chiếc váy hôm nay ta bận thế nào? Có phô trương quá không? Ta có nên quay về thay một chiếc váy khác không?”

Lý Phức Yên có thể chất tăng cân nhanh, mà giảm cân cũng nhanh.

Sau khoảng thời gian tập luyện và ăn kiêng cường độ cao, nàng đã ôm đi rất nhiều, mỡ eo và bụng đã biến mất, nọng cằm cũng không còn, nhưng phần thịt ở ngực và mông vẫn còn, làm cho thân hình của nàng trước sau đều có đường cong.

Nàng thường mặc những chiếc váy có màu sắc rực rỡ, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy ôm eo màu đỏ bạc, phần eo được thắt lưng siết chặt trông càng thon thả, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, eo thon mông đầy, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương cùng nhau lắc đầu.

“Không cần, tỷ thế này rất đẹp.”

Nhìn thân hình này của Lý Phức Yên, đừng nói là đàn ông, hai người phụ nữ như các nàng nhìn mà cũng không kiềm được nước miếng.

Lý Phức Yên cầm khăn lụa, ánh mắt bất an đảo quanh “Nhưng ta lo y không thích đồ ta đang mặc, nghe nói mấy văn nhân thi sĩ đó thích tiểu thư khuê các tao nhã, ta mặc thế này chắc chắn không đáp ứng được yêu cầu của bọn họ.”

Tiêu Hề Hề “Mỗi người có sở thích khác nhau, tỷ còn chưa gặp Ngọc lang, làm sao biết y thích gì? Đi gặp trước rồi tính sau.”

Diêu Uyển Phương gật đầu đồng ý.

Có hai người an ủi động viên, Lý Phức Yên mới bình tĩnh lại được phần nào.

Nàng mở cửa xe, nhấc váy nhảy xuống xe.

Kế đó là Tiêu Hề Hề xuống xe.

Khi đến lượt Diêu Uyển Phương, Tiêu Hề Hề cố ý đưa tay ra dìu nàng.

Hiện giờ Diêu Uyển Phương đang mang thai, di chuyển nhất định phải cẩn thận.

Sau khi Diêu Uyển Phương đứng vững, nàng ngượng ngùng nói cảm ơn.

Xa phu đánh xe ra hậu viện nghỉ ngơi.

Hai Ngọc Lân vệ đi theo Hoàng hậu vào lầu Cẩm Minh, các Ngọc Lân vệ khác tản ra, canh gác xung quanh lầu Cẩm Minh, tránh có người làm hại Hoàng hậu.

Nhóm người Tiêu Hề Hề bước vào lầu Cẩm Minh, vừa hay có một nhóm thư sinh đang xuống lầu.

Bọn họ thấy nhóm người Tiêu Hề Hề ăn mặc đẹp đẽ, bên cạnh còn có thị vệ, thầm nghĩ thân phận các nàng chắc chắn không tầm thường, bèn thức thời bước sang một bên, nhường các nàng đi trước.

Khi Lý Phức Yên đi ngang qua bọn họ, ánh mắt bọn họ không khỏi dừng lại trên người nàng thêm một lúc.

Lý Phức Yên phát giác ánh mắt của mấy thư sinh này, khẽ nhíu mày, không vui liếc nhìn bọn họ.

Ánh mắt đó mang tính cảnh cáo.

Nhưng vì đôi lông mày tuyệt đẹp nên nàng lại càng quyến rũ hơn.

Mấy thư sinh lần lượt quay mặt đi, ai cũng đỏ mặt không dám ngẩng đầu.

Mãi cho đến khi các nàng lên tầng hai, biến mất ở cuối hành lang, mấy thư sinh mới dám ngẩng đầu, có hơi không nỡ rời đi.

Có người bạo gan hỏi hầu bàn lai lịch của nữ tử bận váy đỏ.

Tạm thời không nói đến hầu bàn hoàn toàn không biết thân phận của ba tiểu nương tử kia, cho dù biết cũng không dám tùy tiện nói ra, thoạt nhìn là biết ba tiểu nương tử đó có xuất thân không tầm thường, nếu hắn nói bậy chọc giận các nàng, kết cục của hắn sẽ rất thảm!

Hầu bàn tùy tiện tìm lý do đuổi mấy thư sinh kia đi.

Lý Phức Yên và Ngọc lang hẹn gặp nhau ở phòng riêng trong cùng trên tầng hai của lầu Cẩm Minh.

Lúc này nàng đang đứng ở lối đi, nhìn phòng riêng cách đó không xa, trên tay nàng đang cầm Thịnh Kinh Nhật Báo phát hành hôm nay, nhưng vì quá căng thẳng, tờ báo bị nàng siết nhăn nheo.

Tiêu Hề Hề nhẹ giọng nói “Yên tâm đi, tỷ cứ xem như đi gặp một người bạn bình thường, nếu hợp thì tiến tới, không hợp thì chia tay, ta và Uyển Phương ở phòng riêng bên cạnh, nếu tỷ gặp chuyện gì, cứ hét lên một tiếng, chúng ta sẽ tới ngay.”

Lý Phức Yên biết nàng lo lắng điều gì, không khỏi bênh vực Ngọc lang.

“Mặc dù chưa từng gặp y, nhưng từ câu chữ của y, ta có thể biết y không phải người xấu.”

Tiêu Hề Hề có thể thông qua xem tướng đoán được lần gặp mặt này của nàng sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng vẫn nói “Lo trước khỏi họa mà.”

Diêu Uyển Phương cũng nói “Chúng ta là bạn của tỷ, lo lắng cho tỷ là chuyện đương nhiên, nếu đổi lại là muội gặp phải chuyện này, tỷ nhất định cũng sẽ lo lắng cho muội.”

Lý Phức Yên nghĩ cũng phải.

Các nàng không biết Ngọc lang, cũng không biết y là người thế nào, đương nhiên sẽ cảnh giác với y.

Nàng nói “Vậy ta vào trước nhé.”

Tiêu Hề Hề cười nói “Đi đi.”

Diêu Uyển Phương nở nụ cười như quần chúng ăn dưa “Cố lên, chờ tin vui của tỷ!”

Lý Phức Yên hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Nàng cầm tờ Thịnh Kinh Nhật Báo, sải bước vào phòng riêng trong cùng.

Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương lập tức bước vào phòng riêng bên cạnh.

Các phòng riêng ở đây được ngăn cách bằng bình phong, bình phong được làm bằng vải không xuyên thấu, Tiêu Hề Hề không thể nhìn thấy tình hình ở gian phòng kế bên, nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng nói từ gian phòng kế bên xuyên qua tấm bình phong mỏng.

Nàng và Diêu Uyển Phương ngồi xổm cạnh bình phong, dỏng tai lên nghe tiếng động ở gian phòng bên cạnh.

Lý Phức Yên đi vào phòng riêng, lập tức nhìn thấy lang quân trẻ tuổi đứng ở cửa sổ.

Lang quân đó đang quay mặt ra cửa sổ, dường như đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, chỉ để lại tấm lưng thẳng tắp.

Lý Phức Yên lấy hết can đảm lên tiếng.

“Xin hỏi huynh là Ngọc lang sao?”

Lang quân đứng bên cửa sổ cứng đờ.

Y nhanh chóng quay lại, trên tay cũng cầm một tờ Thịnh Kinh Nhật Báo.

Hai người nhìn nhau.

Không khí ngưng đọng trong giây lát.

Sau đó hai người đồng thanh kêu lên.

“Tại sao lại là huynh?!”

“Tại sao lại là cô?!”

Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương ở gian phòng kế bên nhìn nhau, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Nghe giọng điệu của hai người phòng bên, hình như đã từng gặp qua rồi?

Nếu đã từng gặp, Lý Phức Yên sao còn đặc biệt mời đối phương gặp mặt?

Đúng lúc Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương đang bối rối thì hầu bàn bưng một ấm trà bước vào.

Hắn nhìn hai tiểu nương tử đang lén lút ngồi xổm cạnh bình phong, không khỏi ngẩn ra.

“Hai vị khách quan đang làm gì vậy?”

Nghe lén còn bị bắt tại trận.

Diêu Uyển Phương xấu hổ, ngón chân siết chặt, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

Tiêu Hề Hề thì như không có chuyện gì, bình tĩnh nói nhảm.

“Lúc ta còn nhỏ, có một cao nhân nói mạng của ta thiếu thủy, vừa hay bức họa trên bình phong này là núi cao nước chảy, cho nên ta muốn ngồi gần một chút, như vậy sẽ tốt cho vận khí của ta.”

Hầu bàn nghe mà đờ người “Thật … thật vậy sao?”

Tiêu Hề Hề “Ngươi xem, ta chỉ là ngồi ở đây một lát mà tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, xem ra cao nhân nói rất đúng. Phải rồi, ngươi vào đây làm gì?”

Chapter
1 Chương 1151: Lòng tốt
2 Chương 1152: Quá hoàn hảo!
3 Chương 1153: Quà mừng
4 Chương 1154: Đáng sợ quá đi mất!
5 Chương 1155: Miệng lưỡi đàn ông, toàn là giả dối
6 Chương 1156: Cô thật vô tình
7 Chương 1157: Ta không thể chấp nhận ngươi
8 Chương 1158: Mơ mộng hão huyền
9 Chương 1159: Nàng vậy mà mập ra rồi!
10 Chương 1160: Chàng dám chê ta?
11 Chương 1161: Mang thai
12 Chương 1162: Mua bán lỗ vốn
13 Chương 1163: Phản đối
14 Chương 1164: Nghịch ngợm
15 Chương 1165: Đúng là sai lầm
16 Chương 1166: Con cờ
17 Chương 1167: Tên bé ba tâm cơ này!
18 Chương 1168: Giải tán lục cung
19 Chương 1169: Danh phận Hoàng hậu
20 Chương 1170: Sinh con
21 Chương 1171: Đều là hạnh phúc (Hoàn chính văn)
22 Chương 1172: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (1)
23 Chương 1173: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (2)
24 Chương 1174: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (3)
25 Chương 1175: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (4)
26 Chương 1176: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (5)
27 Chương 1177: Ngoại truyện: Người trong lòng (phần đầu)
28 Chương 1178: Ngoại truyện: Người trong lòng (phần cuối)
29 Chương 1179: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (6)
30 Chương 1180: Ngoại truyện: Duyên phận đúng là kỳ diệu đến bất ngờ! (phần đầu)
31 Chương 1181: Ngoại truyện: Duyên phận đúng là kỳ diệu đến bất ngờ! (phần cuối)
32 Chương 1182: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của Ngố Ngố
33 Chương 1183: Ngoại truyện: Không bao giờ tan biến (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 33 Episodes

1
Chương 1151: Lòng tốt
2
Chương 1152: Quá hoàn hảo!
3
Chương 1153: Quà mừng
4
Chương 1154: Đáng sợ quá đi mất!
5
Chương 1155: Miệng lưỡi đàn ông, toàn là giả dối
6
Chương 1156: Cô thật vô tình
7
Chương 1157: Ta không thể chấp nhận ngươi
8
Chương 1158: Mơ mộng hão huyền
9
Chương 1159: Nàng vậy mà mập ra rồi!
10
Chương 1160: Chàng dám chê ta?
11
Chương 1161: Mang thai
12
Chương 1162: Mua bán lỗ vốn
13
Chương 1163: Phản đối
14
Chương 1164: Nghịch ngợm
15
Chương 1165: Đúng là sai lầm
16
Chương 1166: Con cờ
17
Chương 1167: Tên bé ba tâm cơ này!
18
Chương 1168: Giải tán lục cung
19
Chương 1169: Danh phận Hoàng hậu
20
Chương 1170: Sinh con
21
Chương 1171: Đều là hạnh phúc (Hoàn chính văn)
22
Chương 1172: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (1)
23
Chương 1173: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (2)
24
Chương 1174: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (3)
25
Chương 1175: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (4)
26
Chương 1176: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (5)
27
Chương 1177: Ngoại truyện: Người trong lòng (phần đầu)
28
Chương 1178: Ngoại truyện: Người trong lòng (phần cuối)
29
Chương 1179: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của hai anh em (6)
30
Chương 1180: Ngoại truyện: Duyên phận đúng là kỳ diệu đến bất ngờ! (phần đầu)
31
Chương 1181: Ngoại truyện: Duyên phận đúng là kỳ diệu đến bất ngờ! (phần cuối)
32
Chương 1182: Ngoại truyện: Nhật ký thường ngày của Ngố Ngố
33
Chương 1183: Ngoại truyện: Không bao giờ tan biến (Hoàn toàn văn)