Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em

Vừa dứt lời, Chu Tự Thâm hơi ngạc nhiên nhìn cô.

“Sao vậy?” Khương Gia Di bị anh nhìn lập tức thấy bối rối trong lòng, cô cười ngại ngùng: “Có chỗ nào không đúng ạ?”

Lẽ nào đây không phải là đáp án hoàn hảo không thiên vị cho bên nào hay sao? 

“Chỉ là không nghĩ tới suy nghĩ của em sẽ bay bổng như vậy”.

Anh buồn cười lắc đầu, lưỡng lự một lúc: “Em nói như vậy, anh nên vui hay nên buồn đây?”

Sao bản thân hai mươi tuổi lại trở thành tình địch của chính mình.

Nghĩ đến đây, anh nghiêng đầu cười bất đắc dĩ. Một lát sau, anh quay sang nhìn cô, khuôn mặt còn lưu lại ý cười đăm chiêu như có điều suy nghĩ: “Ý của câu hỏi vừa rồi là, nếu như có thể lựa chọn thì em muốn ở bên anh của mười năm trước hay anh của bây giờ?”

Khương Gia Di sửng sốt.

Hai người ngồi đối diện nhau cách một bàn trà, Chu Tự Thâm vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh dịu dàng đó, không để lộ chút cảm xúc nào khác. 

Cô nhìn chăm chú vào mắt anh: “Em đâu hiểu được anh mười của năm trước…”

Chu Tự Thâm chỉ hơi nhếch môi mà không lên tiếng, tỏ vẻ hiểu được suy nghĩ của cô.

“Hơn nữa, em nghĩ rằng cả hai chúng ta đều nghĩ sai hướng rồi”. Khương Gia Di tiếp tục nói: “Bất luận là anh của mười năm trước hay là anh của bây giờ, không phải đều là cùng một người sao?”

Mặc dù suy nghĩ của bọn họ không giống nhau, nhưng vừa rồi cô cũng nghĩ sai hướng. Tại sao cô lại coi anh năm hai mươi tuổi và năm ba mươi tuổi như hai người khác nhau được cơ chứ? 

Chu Tự Thâm gật đầu không phản bác.

Đúng là không giống, dù khách quan mà nói thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ là anh. Nhưng mười năm trước, anh trẻ hơn và cùng trạc tuổi với cô, đồng nghĩa với nhiều tình huống sẽ khác bây giờ. 

Anh còn chìm trong suy nghĩ thì ngước mắt lên, bất chợt phát hiện cô gái nhỏ ngồi đối diện đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm.

“Làm sao vậy?” Anh hơi giật mình.

Khương Gia Di bỗng dưng đứng dậy, ôm khung ảnh đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh anh, miệng còn nhỏ giọng nói thầm: “Vừa rồi em đã muốn nói, anh cố ý ngồi xa như vậy làm gì…”

Chu Tự Thâm nhướng mày, im lặng không nói. Khi cô ôm tay mình, anh nâng lên xoa đầu cô, dùng hành động này vỗ về và bồi thường cho cô.

“Vừa rồi em hiểu sai ý của anh, có thể chọn lại một lần nữa một không?” Cô bất ngờ mở miệng nói.

Anh cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn phối hợp “Ừ” một tiếng: “Đương nhiên có thể”.

Nghe vậy, Khương Gia Di cúi đầu nhìn ảnh chụp rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Tuy rằng anh của năm hai mươi tuổi rất đẹp trai nhưng vẫn không thể so sánh với bây giờ”.

Sức hấp dẫn của anh hiện tại không chỉ là sự hấp dẫn ở ngoại hình.

Chu Tự Thâm không nói gì, ung dung chờ đợi cô nói tiếp.

“Nói cách khác, anh ở tuổi hai mươi không theo đuổi được em”.

Cho dù cô cố gắng làm ra dáng vẻ kiêu ngạo không thèm để ý, nhưng trong mắt anh lại chỉ cảm thấy đáng yêu, không nhịn được phải giơ tay nhéo vành tai cô: “Vì sao?”

“Thứ em thích chính là phong thái hiện tại của anh, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên em cũng sẽ thích anh của quá khứ”. Khương Gia Di nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng em không chắc anh năm hai mươi tuổi có phải là hình mẫu mà em thích hay không”.

Nói đến đây, cô cảm thấy gần như đã dỗ được anh rồi, vì vậy tự nhiên nói thêm: “Ngay cả anh khi hai mươi tuổi mà em vẫn có thể không thích, huống chi là người khác?”

Chu Tự Thâm giật mình, trái tim đang đập vững vàng bỗng dưng mềm nhũn.

Có một số suy nghĩ anh tự cho là che giấu rất tốt, không ngờ cô lại nhìn thấu tất cả.

Anh bỗng nhiên hiểu được dụng ý của cô… đi một vòng lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ muốn cho anh một đáp án thoải mái đúng lý hợp tình?

Nhưng anh nên giải thích như thế nào về cảm giác bất an này, bởi vốn dĩ ghen tuông đã là bản năng?

Chu Tự Thâm nắm tay cô, chạm vào chiếc nhẫn ở ngón giữa, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi, trái tim mềm mại cũng nhẹ nhàng tan chảy. 

“Anh chỉ muốn cho em những điều tốt đẹp nhất”. Anh nhẹ nhàng nói.

Bao gồm cả chính bản thân anh. Độ tuổi đẹp nhất, tất cả mọi thứ cũng tốt đẹp nhất.

“Đối với em, anh của hiện tại chính là tốt nhất”.

Lúc nói lời này, Khương Gia Di căn bản không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng sau khi nói ra, cô mới ý thức được mình đã nói quá nhiều mấy lời thổ lộ tâm tình.

Cô bất giác nóng mặt, lẳng lặng nhắm mắt ngồi nghiêm chỉnh rồi khẽ ho một tiếng, ghé mắt thoáng thấy động tác của người đàn ông bên cạnh.

Anh vẫn nhìn cô như trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cô không nhịn được lén liếc anh một cái.

Ánh mắt chạm nhau, nét mặt Chu Tự Thâm thả lỏng, bỗng nhiên giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

“Có lẽ em đúng”. Anh thở dài, cười khẽ nói.

Mặc dù nuối tiếc không thể gặp được cô trong những năm tháng tuổi trẻ đó, nhưng anh càng lo lắng bản thân khi ấy sẽ không học được cách yêu cô như bây giờ.

Anh suy nghĩ quá nhiều nên cũng có quá nhiều băn khoăn, ngược lại còn không sáng suốt bằng cô trong chuyện này.

Nghe vậy, Khương Gia Di cảm thấy hài lòng. Cô ngẩng mặt hôn một cái thật kêu lên cằm anh, giây tiếp theo lại đột nhiên che cánh môi, làm bộ nhìn quai hàm sạch sẽ của anh: “Anh chưa cạo râu kỹ rồi! Nhột quá!”

Giọng nói của cô bị tay cản lại mà trở nên ồm ồm, lọt vào tai nghe có chút đáng thương.

Chu Tự Thâm nhíu mày, đang muốn giơ tay lên kiểm tra thì vô tình thấy biểu cảm cố nén cười của cô, nét tinh nghịch dường như muốn tràn ra khỏi đôi mắt hạnh sáng lấp lánh.

Bàn tay anh dừng lại: “Ở đâu?”

Khương Gia Di không hề cảnh giác, đầu ngón tay chỉ lên cằm anh: “Chính là chỗ này, còn có chỗ này.”

Cô chưa kịp thu tay về đã bất thình lình bị anh nắm chặt, cả người bị sức lực mạnh mẽ lôi kéo ngã vào ngực anh. Đúng lúc cô muốn tìm điểm chống đỡ thì lại bị anh kéo eo nâng lên, cuối cùng phải thả lỏng chân ngồi trên đùi anh.

“Sao anh lại nhớ mình đã cạo rất sạch nhỉ”. Chu Tự Thâm nhìn cô chằm chằm, đuôi lông mày khẽ nhíu, một tay đỡ eo cô, một tay giữ chặt chân cô.

Khương Gia Di đặt tay lên vai anh, mặc dù cảm giác thấy nguy hiểm rình rập nhưng lại không nhịn được muốn đùa giỡn thêm nữa. 

Cô chớp mắt vô tội, nói: “Cũng có thể là anh nhất thời sơ xuất”.

“Thế hử”. Chu Tự Thâm khẽ cọ vào chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Có khi nào là cảm giác của em sai không?”

“Khẳng định là không”.

“Có lẽ em không nên chắc chắn như vậy”. Anh khẽ cười: “Thử lại lần nữa nhé?”

Khương Gia Di tự nhiên giơ tay lên, vừa mới nâng lên giữa không trung đã bị anh nắm chặt tay, cổ tay đè xuống dưới. Ngay sau đó, anh mạnh mẽ kéo ngược hai tay cô ra sau lưng. Cô thử cố gắng thoát ra nhưng kết quả vẫn không thể di chuyển.

Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô kề sát vào thắt lưng, sống mũi thẳng tắp của Chu Tự Thâm cọ qua cằm cô, cuối cùng cúi đầu kề sát vào cổ, thản nhiên nói: “Hay là thử đổi tư thế khác xem có tốt hơn không”.

Cô bất lực ngẩng đầu lên, dồn dập nuốt nước bọt khan, cuối cùng cũng ý thức được sự việc không ổn.

“Đợi, đợi em một chút!”

Chưa dứt lời, Khương Gia Di đã không khống chế được mà nở nụ cười, cả người co rúm lại tránh né theo bản năng; vừa kêu vừa giãy giụa đáng thương xin anh tha thứ.

Chóp mũi và hàm dưới cọ xát thân mật, hơi thở hơi lộn xộn thỉnh thoảng xẹt qua da thịt. Mặc dù anh cạo râu rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn không chịu nổi khi anh cố gắng tạo ra cơn ngứa ngáy như vậy.

“Rốt cuộc là cạo sạch hay không?”

“Cạo sạch rồi!”

Khương Gia Di cười đến nỗi đáy mắt ngập nước, thừa lúc anh hỏi thì nắm lấy cơ hội nghiêng người tựa vào ngực anh, không ngẩng đầu lên cho anh cơ hội ra tay.

Chu Tự Thâm ôm cô cười hai tiếng, lồng ngực khẽ rung.

“Anh thật trẻ con!” Sau khi ổn định lại hơi thở, cô làm nũng trách móc anh.

“Anh? Trẻ con?”

“Đúng là trẻ con”. Lại có thể dùng đến thủ đoạn nhỏ nhặt này.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô, rũ mắt cười dịu dàng: “Thỉnh thoảng trẻ con một chút, hình như cũng không tệ lắm”.

Đương nhiên, chuyện đó chỉ xảy ra khi ở bên cô.

Chapter
1 Chương 51: Anh đảm bảo
2 Chương 52: Không từ chối
3 Chương 53: Kiểm điểm chính mình
4 Chương 54: Ở lại chỗ anh
5 Chương 55: “Đồ chơi”
6 Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
7 Chương 57: Cùng một màu sắc
8 Chương 58: Độ ấm ở nơi này
9 Chương 59: Đêm Giáng sinh
10 Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
11 Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
12 Chương 62: Nói với mẹ em
13 Chương 63: Nhớ tránh thai
14 Chương 64: Thân phận không giống nhau
15 Chương 65: “Bố!”
16 Chương 66: Trộm nhà khó phòng
17 Chương 67: Chuyện thú vị
18 Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
19 Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
20 Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
21 Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
22 Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
23 Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
24 Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
25 Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
26 Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
27 Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
28 Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
29 Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
30 Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
31 Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
32 Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
33 Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
34 Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
35 Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 35 Episodes

1
Chương 51: Anh đảm bảo
2
Chương 52: Không từ chối
3
Chương 53: Kiểm điểm chính mình
4
Chương 54: Ở lại chỗ anh
5
Chương 55: “Đồ chơi”
6
Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
7
Chương 57: Cùng một màu sắc
8
Chương 58: Độ ấm ở nơi này
9
Chương 59: Đêm Giáng sinh
10
Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
11
Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
12
Chương 62: Nói với mẹ em
13
Chương 63: Nhớ tránh thai
14
Chương 64: Thân phận không giống nhau
15
Chương 65: “Bố!”
16
Chương 66: Trộm nhà khó phòng
17
Chương 67: Chuyện thú vị
18
Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
19
Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
20
Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
21
Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
22
Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
23
Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
24
Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
25
Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
26
Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
27
Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
28
Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
29
Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
30
Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
31
Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
32
Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
33
Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
34
Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
35
Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)