Chương 80: 80: Tôi Sẽ Chứng Minh Tôi Xứng Đáng Với Ngọc Yên

"Sao rồi, cậu có lấy được thông tin gì từ nghị viên Lôi không?"
"Không có!" Lôi Kiêu châm điếu thuốc, hắn rít một hơi rồi phả ra làn khói trắng mờ ảo: "Nhưng âm mưu lần này chắc chắn không thiếu phần của chị tôi."
Lôi Kiêu hồi tưởng lại lúc ở phòng quan sát, hắn đã xem qua các đoạn camera và phát hiện ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là chuyện chiếc nhẫn vu oan cho Lâm Ngọc Yên, sau đó là Trương Thể Loan và Lôi Vân cùng mua chuộc một người phục vụ lần lượt bỏ thứ gì đó vào bánh và rượu.

Sau đó là có người bắt Lâm Ngọc Yên đi.
Thật sự Lôi Kiêu không còn từ ngữ nào diễn tả nổi tâm trạng phức tạp của hắn lúc này, mặc dù cảnh cáo Lôi Vân nhưng trong lòng hắn vẫn chưa muốn cùng cô ta phân rõ ranh giới, dù sao hai người họ cũng là chị em với nhau, làm gì cũng nên chừa cho nhau mặt mũi.
"Cậu đang lo lắng lắm à?"
Lâm Đình Vũ thấp giọng hỏi.
Hắn có thể hiểu được một phần nào tâm trạng của Lôi Kiêu.
"Đúng vậy, tôi vừa lo cho Ngọc Yên, cũng vừa lo cho chị của tôi!"
"Bắt cậu đứng giữa thế này cũng không phải chuyện tốt, cậu có thể mắt nhắm mắt mở, đừng quan tâm đến chị cậu và Yên Yên nhà chúng tôi nữa thì sẽ yên ổn thôi."

"Nếu là trước kia thì tôi sẽ không xen vào, mặc kệ chị tôi muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ thì tôi không thể.

Không ngại để Lâm tổng cười chê, nhưng tôi thật sự có tình cảm với em gái của anh, tình cảm này là nghiêm túc!"
"Tôi có thể tin Phó thị trưởng, tuy nhiên dù là anh hay Phó Thần, Lâm gia chúng tôi đều không chấp nhận.

Yên Yên đã từng đổ vỡ hôn nhân một lần, chúng tôi ai náy đều mong con bé sẽ có hạnh phúc khác tốt hơn."
Lâm Đình Vũ thẳng thắng nói ra những lời trong lòng, đây hoàn toang cũng là ý của ba và ông nội hắn lúc biết Lôi Kiêu muốn theo đuổi Lâm Ngọc Yên.

Danh tiếng của Lôi Kiêu không tốt, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Lâm Ngọc Yên nếu như cả hai đến với nhau.
"Có hạnh phúc hay không, không phải do người ngoài phán xét, phải là bản thân người trong cuộc cảm nhận." Lôi Kiêu cười: "Tôi rất tôn trọng ý kiến của người lớn trong Lâm gia, tôi có thể thay đổi từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng chứng minh rằng tôi xứng đáng với Ngọc Yên."
"Tùy cậu thôi, nhưng vẫn là câu nói đó, Lâm gia chúng tôi không chấp nhận đâu."
"Thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất, Lâm tổng đừng nên nói trước!"
"Để rồi xem!"
Lâm Đình Vũ quay người bỏ đi.

Cả Lôi Kiêu lẫn Phó Thần đều có ý với Lâm Ngọc Yên là chuyện quá rõ ràng, tuy nhiên, ngoại trừ Lôi Kiêu nhận thức rõ điều đó thì Phó Thần và Lâm Ngọc Yên vẫn chưa nhận ra.

Cho nên Lâm Đình Vũ lên sẵn kế hoạch trong đầu sẽ ngăn chặn để hai người đó không phát giác.

Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Lôi Kiêu tựa vào lan can nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ánh đèn phố thị sáng lấp lánh, dòng xe cộ lưu thông như đàn kiến đang tìm mồi, trên đường phố người người qua lại, thành phố Hoa lúc nào cũng là một nơi nhộn nhịp bất kể ngày đêm.
Ánh trăng đêm nay khuất dạng, sương đêm rơi xuống ướt đẫm hai vai áo, Lôi Kiêu nhìn đồng hồ, những gì Trương Thể Loan và Lôi Vân tính toán xem ra sắp đến lúc thực hiện.
Lôi Kiêu chợt nhớ đến Lâm Ngọc Yên.

Bây giờ, cô ấy vẫn ổn chứ?
(....................)
Lâm Ngọc Yên tỉnh lại trong bóng đêm mờ mịt, hai mắt cô lắp đầy màu đen của sự tối tăm, Lâm Ngọc Yên không biết mình ở nơi nào, cơ thể của cô nóng rực, bức bối, khó chịu, Lâm Ngọc Yên tự cởi áo một đoạn đủ để cô cảm thấy mát mẻ, miệng lưỡi khô khốc, nếu ở đây có một bình nước đầy, Lâm Ngọc Yên cam đoan bản thân sẽ uống được hai bình để giải tỏa cơn khát.
Lâm Ngọc Yên cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, cô rất muốn cởi bộ lễ phục đang mặc trên người ra ra, nhưng cô không rõ mình đang ở đâu nên không dám làm liều, cô mò mẫm trong đêm tối tìm công tắc để bật được đèn.
Khi căn phòng chứa đầy ánh sáng, Lâm Ngọc Yên xác định đây là một phòng của khách sạn.
Đúng lúc này, ở bên ngoài vọng đến tiếng bước chân và âm thanh mở cửa.
(.........................)
Trương Thể Loan liên tục nhìn đồng hồ trên điện thoại, tính toán thời gian có lẽ Lâm Ngọc Yên đang chịu sự phát tác của thứ thuốc kia.

Đó là loại thuốc sẽ làm người ta cảm thấy ngứa ngáy, sau đó nổi từng mảng đỏ giống như bị một thứ bệnh lạ, truyền nhiễm, nếu không kịp đến bệnh viện điều trị sẽ mất mạng, còn tỉ như có thể trị thì cũng là gương mặt bị hủy hoại.
Thứ thuốc này Trương Thể Loan đã nhờ người mua ở chợ đen, thông tin mua bán đều rất bảo mật, nên cô ta hoàn toàn có thể yên tâm sẽ không bị lộ, nhờ người không bằng tin cậy chính mình.

Sau hai lần thất bại, Trương Thể Loan quyết tâm sẽ không tin vào ai nữa.
Lâm Ngọc Yên biến mất một lúc lâu, Trương Thể Loan không biết cô ấy đã đi đâu, nhưng đoán chắc bây giờ cô ấy đang chịu đựng thống khổ.
"Cô hai..."
Người hầu của nhà họ Trương đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ còn vô cùng kỳ quái.

"Có chuyện gì?"
Trương Thể Loan nhíu mày, chắc không phải kế hoạch của cô ta lại xảy ra sơ xuất gì rồi chứ? Trái tim của Trương Thể Loan bắt đầu đập mạnh.
"Chuyện là...!chuyện là..."
Người hầu ấp úng không dám nói.
Động tĩnh giữa hai người gây chú ý đến khách có mặt trong buổi tiệc, bao gồm cả Lôi Kiêu và Lâm Đình Vũ.
"Có chuyện gì thì mau nói đi!"
Trương Thể Loan mất kiên nhẫn gắt gỏng.
Mọi người bắt đầu vây quanh, người hầu của nhà họ Trương càng không dám mở miệng.
"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì!"
Trương Thể Loan quát lớn.
Người hầu bị tiếng quát của cô ta sợ hãi, người hầu đó bật khóc, xung quanh nổi lên mấy tiếng xì xầm càng khiến Trương Thể Loan mất bình tĩnh hơn.
Trương Thể Loan định mở miệng mắng chửi nhưng đúng lúc này, không biết từ nơi nào phát ra âm thanh nam nữ hoan ái....

Chapter
1 Chương 51: 51: Anh Họ Anh Xem Tin Tức Chưa
2 Chương 52: 52: Đi Biển
3 Chương 53: 53: Phó Thần Có Phải Anh Thích Tôi Không
4 Chương 54: 54: Tôi Đến Vì Bạn Gái Không Phải Vì Trương Thể Loan
5 Chương 55: 55: Khởi Đầu Của Âm Mưu Trên Biển
6 Chương 56: 56: Gậy Ông Đập Lưng Ông
7 Chương 57: 57: Tôi Không Ngại Diễn Vai Phản Diện Với Cô Đâu
8 Chương 58: 58: Trương Thể Loan Diễn Xuất
9 Chương 59: 59: Lạc Hạ Tâm
10 Chương 60: 60: Vậy Các Người Đưa Cô Ấy Ra Boong Du Thuyền Để Làm Gì
11 Chương 61: 61: Tôi Biết Ai Là Tên Trộm
12 Chương 62: 62: Để Tôi Làm Một Chuyện Trước Đã
13 Chương 63: 63: Tôi Không Phải Thánh Mẫu Nên Sẽ Không Bỏ Qua Cho Người Muốn Giết Tôi Đâu
14 Chương 64: 64: Trước Kia Quang Minh Chính Đại Bây Giờ Thập Thò Lén Lút
15 Chương 65: 65: Hay Là Chúng Ta Tái Hôn Nhé
16 Chương 66: 66: Em Nói Tôi Biết Yêu Là Gì Được Không
17 Chương 67: 67: Anh Có Biết Tôi Cực Kỳ Ghét Anh Không
18 Chương 68: 68: Tôi Còn Phải Chăm Sóc Cho Yên Yên
19 Chương 69: 69: Trương Thể Loan Tính Toán
20 Chương 70: 70: Trương Thể Loan Sẽ Không Chịu Thiệt Xin Lỗi Như Vậy Đâu
21 Chương 71: 71: Tôi Có Thể Đến Bữa Tiệc Xin Lỗi Không
22 Chương 72: 72: Anh Đã Nhìn Rõ Bạn Gái Của Anh Chưa
23 Chương 73: 73: Phàm Phu Tục Tử Sao Sánh Được Với Hoa Tiên
24 Chương 74: 74: Cô Tốt Bụng Vậy Sao
25 Chương 75: 75: Trò Mèo
26 Chương 76: 76: Mắt Thần
27 Chương 77: 77: Vì Tôi Ganh Tị Với Cô
28 Chương 78: 78: Âm Mưu Của Trương Thể Loan Bắt Đầu
29 Chương 79: 79: Đừng Trách Tôi Không Nghĩ Đến Tình Chị Em
30 Chương 80: 80: Tôi Sẽ Chứng Minh Tôi Xứng Đáng Với Ngọc Yên
31 Chương 81: Chương 81
32 Chương 82: 82: Chị Đang Làm Cái Quái Gì Vậy
33 Chương 83: 83: Kiêu Chị Là Nạn Nhân Mà
34 Chương 84: 84: Trương Thể Loan Lại Bị Vả Mặt
35 Chương 85: 85: Kết Thúc Để Bắt Đầu
36 Chương 86: 86: Tôi Ghen Với Lôi Kiêu Và Anh Trai Của Em
37 Chương 87: 87: Món Mì Ngon Nhất
38 Chương 88: 88: Bí Mật Của Lâm Đình Vũ
39 Chương 89: 89: Sóng Gió
40 Chương 90: 90: Hoắc Viên Và Hoắc Kiêu
41 Chương 91: 91: Thì Ra Cảm Giác Bị Từ Chối Lại Đau Như Vậy
42 Chương 92: 92: Chạm Mặt
43 Chương 93-94
44 Chương 95: 95: Tâm Trạng Không Tốt Của Lâm Ngọc Yên
Chapter

Updated 44 Episodes

1
Chương 51: 51: Anh Họ Anh Xem Tin Tức Chưa
2
Chương 52: 52: Đi Biển
3
Chương 53: 53: Phó Thần Có Phải Anh Thích Tôi Không
4
Chương 54: 54: Tôi Đến Vì Bạn Gái Không Phải Vì Trương Thể Loan
5
Chương 55: 55: Khởi Đầu Của Âm Mưu Trên Biển
6
Chương 56: 56: Gậy Ông Đập Lưng Ông
7
Chương 57: 57: Tôi Không Ngại Diễn Vai Phản Diện Với Cô Đâu
8
Chương 58: 58: Trương Thể Loan Diễn Xuất
9
Chương 59: 59: Lạc Hạ Tâm
10
Chương 60: 60: Vậy Các Người Đưa Cô Ấy Ra Boong Du Thuyền Để Làm Gì
11
Chương 61: 61: Tôi Biết Ai Là Tên Trộm
12
Chương 62: 62: Để Tôi Làm Một Chuyện Trước Đã
13
Chương 63: 63: Tôi Không Phải Thánh Mẫu Nên Sẽ Không Bỏ Qua Cho Người Muốn Giết Tôi Đâu
14
Chương 64: 64: Trước Kia Quang Minh Chính Đại Bây Giờ Thập Thò Lén Lút
15
Chương 65: 65: Hay Là Chúng Ta Tái Hôn Nhé
16
Chương 66: 66: Em Nói Tôi Biết Yêu Là Gì Được Không
17
Chương 67: 67: Anh Có Biết Tôi Cực Kỳ Ghét Anh Không
18
Chương 68: 68: Tôi Còn Phải Chăm Sóc Cho Yên Yên
19
Chương 69: 69: Trương Thể Loan Tính Toán
20
Chương 70: 70: Trương Thể Loan Sẽ Không Chịu Thiệt Xin Lỗi Như Vậy Đâu
21
Chương 71: 71: Tôi Có Thể Đến Bữa Tiệc Xin Lỗi Không
22
Chương 72: 72: Anh Đã Nhìn Rõ Bạn Gái Của Anh Chưa
23
Chương 73: 73: Phàm Phu Tục Tử Sao Sánh Được Với Hoa Tiên
24
Chương 74: 74: Cô Tốt Bụng Vậy Sao
25
Chương 75: 75: Trò Mèo
26
Chương 76: 76: Mắt Thần
27
Chương 77: 77: Vì Tôi Ganh Tị Với Cô
28
Chương 78: 78: Âm Mưu Của Trương Thể Loan Bắt Đầu
29
Chương 79: 79: Đừng Trách Tôi Không Nghĩ Đến Tình Chị Em
30
Chương 80: 80: Tôi Sẽ Chứng Minh Tôi Xứng Đáng Với Ngọc Yên
31
Chương 81: Chương 81
32
Chương 82: 82: Chị Đang Làm Cái Quái Gì Vậy
33
Chương 83: 83: Kiêu Chị Là Nạn Nhân Mà
34
Chương 84: 84: Trương Thể Loan Lại Bị Vả Mặt
35
Chương 85: 85: Kết Thúc Để Bắt Đầu
36
Chương 86: 86: Tôi Ghen Với Lôi Kiêu Và Anh Trai Của Em
37
Chương 87: 87: Món Mì Ngon Nhất
38
Chương 88: 88: Bí Mật Của Lâm Đình Vũ
39
Chương 89: 89: Sóng Gió
40
Chương 90: 90: Hoắc Viên Và Hoắc Kiêu
41
Chương 91: 91: Thì Ra Cảm Giác Bị Từ Chối Lại Đau Như Vậy
42
Chương 92: 92: Chạm Mặt
43
Chương 93-94
44
Chương 95: 95: Tâm Trạng Không Tốt Của Lâm Ngọc Yên